Lạc Khinh Ca nghe vậy lập tức dừng lại bước chân, mặt hơi mất tự nhiên.
Một lúc sau, nàng quay người lại nhìn Long Lăng Thiên với một nụ cười tươi rói, “Tiểu Thiên, trước mắt chúng ta đừng quay về nữa, núi non bên ngoài đẹp biết bao, chúng ta đi du lịch đi.”
Nói xong, nàng còn không quên chớp chớp đôi mắt to tròn, biểu hiện hết sức thành khẩn.
Thân thể này bị người ném vào rừng đến chết, khẳng định là mưu sát.
Nếu bây giờ nàng quay về, những kẻ muốn giết nàng sẽ không từ bỏ, hiện tại năng lực của nàng quá yếu, không có năng lực tự bảo vệ mình, quay về chỉ sợ sẽ bị ám sát.
Nếu vậy thì cứ để người ta nghĩ rằng nàng đã chết đi, dù sao nàng vốn cũng không phải là Lạc Khinh Ca, không cần thiết phải tìm người báo thù, huống chi hiện tại nàng cũng không có năng lực kia.
Ngắm nhìn non sông gấm vóc không đi, lại muốn đi làm một vị thiên kim đại tiểu thư ngày ngày bị người ám sát, trừ phi đầu óc nàng bị hỏng.
“Du lịch?” Long Lăng Thiên mang thâm ý nhắc lại hai từ này, sau đó lại hỏi: “Du lịch là gì?”
“À...” Lạc Khinh Ca lập tức nghẹn lời, vừa mới không cẩn thận nói một từ hiện đại, thế nhưng bị tiểu quỷ này tóm được.
“Ngươi nói du lịch là có ý gì?” Long Lăng Thiên không nhận được câu trả lời, lại đặt câu hỏi lần nữa, trong mắt lộ ra vẻ thăm dò.
“Ha ha, có nghĩa là đi du sơn ngoạn thuỷ, từ này là ta tự nghĩ ra.” Lạc Khinh Ca nói dối mà mặt không đỏ tim không đập loạn, thậm chia còn kiêu ngạo hất tóc.
Long Lăng Thiên hơi cau mày, cũng không nói gì mà nhấc chân bước về phía nàng.
Thấy hắn không tiếp tục hỏi, Lạc Khinh Ca âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cho đến bây giờ, nàng vẫn không biết mối quan hệ của tiểu quỷ này với Lạc Khinh Ca nguyên thân là gì, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Lạc Khinh Ca nhìn tiểu quỷ lướt qua mình, khoé môi giật giật không nói nên lời, đứa bé này sắp thành phật rồi.
Nàng lắc đầu, rồi bước nhanh đuổi kịp Long Lăng Thiên, “Tiểu Thiên Nhi, sau khi ra ngoài du ngoạn, nếu đệ muốn về nhà, ta có thể tìm người đưa đệ trở về.”
Nếu là con nàng, nàng sẽ đưa hắn đi ngao du thiên hạ, nhưng hắn không phải, nếu bị bắt đi, người nhà hắn nhất định sẽ thương tâm.
Long Lăng Thiên dừng lại bước chân, hờ hững liếc nhìn nàng, “Ngươi sợ bị mưu sát nên mới không quay về, ta đương nhiên cũng vậy.”
Hắn thu hồi tầm mắt, một tay chắp sau lưng, tiếp tục hướng về phía trước.
“...”
Đầu óc đứa nhỏ này làm bằng thứ gì, mà lại có thể biết được nỗi băn khoăn trong lòng nàng!
Trong lúc nhất thời, Lạc Khinh Ca cảm thấy hơi sởn gai ốc, có loại cảm giác bị người nhìn lén.
Tuy nhiên lời hắn nói cũng không sai, nàng và hắn đều bị người ném tới nơi này, khẳng định cũng có người muốn giết hắn.
“Ngươi không trở về, không sợ người nhà lo lắng sao?” Lạc Khinh ca chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp.
Long Lăng Thiên nghiêng đầu, lạnh lùng nói một câu, “Ngươi còn không sợ người nhà lo lắng, ta sợ gì chứ.”
“...”
Nàng và hắn sao có thể giống nhau, nàng vừa mới xuyên qua đây, với người nhà của thân thể này cũng không có chút tình cảm nào.
Tuy nhiên nhìn biểu hiện của hắn có vẻ cũng không thân thiết với người nhà lắm.
Quên đi, không quay về thì không quay về, dẫn hắn ra ngoài chơi, chờ khi nào hắn chơi đủ rồi muốn quay về thì lại đưa hắn về nhà.
Nghĩ như vậy, Lạc Khinh Ca nắm lấy bàn tay nhỏ đang chắp sau lưng của hắn, vừa đi vừa bắt đầu gào thét lời ca.
“Biển cả có tiếng cười, thuỷ triều hai bên bờ, thăng trầm theo cơn sóng chỉ nhớ đến lúc này...”
Âm thanh lảnh lót vang đến tận chân trời, khiến đàn chim giật nảy mình thả cánh bay toán loạn.
Trên trán Long Lăng Thiên xuất hiện mấy vạch đen to đùng, hắn ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Ngươi có thể đừng sủa nữa được không?”