Hấp thu thuật là cấp độ đầu tiên trong Vô Thượng Bảo Điển, là một loại võ công có thể chuyển hóa linh khí từ thế giới bên ngoài thành nội lực của mình.
Ở thế giới hiện đại, nàng đã luyện đến cấp độ thứ hai - phi hành thuật.
Khi nàng đến đây, lại không thể sử dụng phi hành thuật, không biết liệu hấp thu thuật có thể dùng được hay không.
Lạc Khinh Ca nhắm mắt lại, trong đầu bắt đầu hồi tưởng về tâm pháp của hấp thu thuật, Vô Thượng Bảo Điển là một bí tịch võ công cổ xưa do Lạc gia lưu truyền, có hơn hai nghìn năm lịch sử.
Chẳng mấy chốc, nàng đã thông thạo tâm pháp của hấp thu thuật, và bắt đầu hấp thụ linh khí xung quanh mình.
Rất nhiều linh khí biến thành những đường cong vô hình, xâm nhập vào cơ thể của nàng từ bốn phương tám hướng...
Những dòng linh khí chảy vào trong các tĩnh mạch trong cơ thể nàng và hội tụ tại đan điền.
Ngay khi chúng đến gần đan điền, đột nhiên, đan điền giống như được bao phủ bởi một chiếc bình thủy tinh, chặn dòng linh khí ở bên ngoài, vô pháp tiếp tục tiến lên.
Lạc Khinh Ca cảm thấy tức ngực và khó thở, mặt nàng dần đỏ lên, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi dày đặc.
Lúc này, một tiếng “Phốc!” Vang lên, nàng phun ra một ngụm máu tươi, khó chịu trong người cũng nhẹ nhõm hơn.
“Ngươi không sao chứ?” Long Lăng Thiên lạnh nhạt nhìn nàng, trong mắt lại lộ ra một tia lo lắng cùng nghi hoặc vô hình.
Lạc Khinh Ca cau mày, sắc mặt của nàng rõ ràng rất tệ, nhưng vẫn lắc đầu, "Ta không sao, có lẽ vừa rồi ta luyện công bị tẩu hoả nhập ma."
Nàng không biết có phải mình bị tẩu hoả nhập ma hay không, lúc đó, nàng cảm thấy những dòng linh khí đó không cách nào tới được đan điền và nó bị áp bức ở đó, khi không thể chịu đựng được nàng mới hộc máu.
Nàng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng nhớ rõ khi nàng mười lăm tuổi, gia gia của nàng mới cho phép nàng luyện võ công trong Vô Thượng Bảo Điển.
Nhưng khi đó nàng học là biết ngay, chưa từng xuất hiện tình huống như hôm nay.
Nhưng có một điểm không thể phủ nhận, linh khí ở cổ đại so với hiện đại mạnh hơn rất nhiều, ở hiện đại nàng đi vào núi sâu rừng già tu luyện hấp thu linh khí cũng không bằng một phần mười linh khí nơi này.
"Ngươi đang luyện công?" Đôi mắt đen nhánh của Long Lăng Thiên càng trở nên thâm thuý.
Lạc Khinh Ca gật đầu, "Học chút võ công để tăng cường sức khoẻ, lại có thể trừ hại cho dân, bênh vực kẻ yếu." Điều quan trọng nhất là có thể tự bảo vệ mình.
Quận chúa Phượng Nguyên sẽ vì dân trừ bạo, bênh vực kẻ yếu? Ngay cả quỷ cũng sẽ không tin.
Lạc Khinh Ca cảm thấy hơi lạnh, không khỏi rùng mình và xoa xoa cánh tay.
Sau đó, nàng nói với Long Lăng Thiên: "Sương nơi này dày đặc, đệ trở về sơn động trước đi, ta ở chỗ này ngồi một lát."
Long Lăng Thiên liếc nhìn khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại, "Thân thể của Phượng Nguyên quận chúa đã bị người khác phong ấn, vì vậy không có cách nào tu luyện võ công, ta khuyên ngươi đừng nên phí sức."
Nói xong câu đó, hắn quay người trở lại hang động.
"Đệ nói thân thể này bị phong ấn?" Lạc Khinh Ca cảm thấy khó tin nên hỏi lại.
Khó trách nàng không thể hấp thu linh khí, lúc đầu nàng còn tưởng là do thay đổi cơ thể khác, nhưng hóa ra là do cơ thể này có vấn đề.
Tại sao bị phong ấn? Là ai phong ấn?
"Tiểu Thiên Nhi, làm sao đệ biết thân thể này bị người phong ấn, là ai phong ấn." Lạc Khinh Ca từ dưới đất đứng dậy, chạy vọt vào trong sơn động.
Long Lăng Thiên lạnh nhạt liếc nàng một cái, nhàn nhạt nói: "Ta nghe người ta nói thân thể này bị phong ấn, nhưng cũng không biết là ai phong ấn."
“Nghe ai nói? Còn nữa đệ là ai vậy?” Lạc Khinh Ca ngày càng hoài nghi thân phận của hắn, chỉ là một đứa trẻ năm tuổi sao có thể biết nhiều như vậy.