Đúng là nàng rất muốn trở về, nhưng nàng không muốn quang minh chính đại trở về, nàng vốn định cải trang giả dạng một chút, rồi mới về kinh thành, ai biết nửa đường lại chui ra hai tên khốn kiếp.
Thấy nàng đứng tại chỗ không đi, Long Lăng Thiên dừng lại bước chân nói: "Ngươi muốn khiêng đi, hay là tự mình đi."
Vô nghĩa! Đương nhiên là tự mình đi rồi, Lạc Khinh Ca trợn trắng mắt, chỉ vì e ngại hơi thở cường đại trên người hắn ta, cho nên nàng chỉ có thể tạm thời nghe theo mệnh lệnh của hắn, trên đường tìm cơ hội chạy trốn.
Nghĩ đến đây, Lạc Khinh Ca chấp nhận hiện thực làm một tù nhân, và đuổi kịp họ trong vài bước.
“Ngươi có tiền không, cho ta mượn một chút bạc.” Nàng vươn bàn tay nhỏ bé tới trước mặt Long Lăng Thiên, một bộ rất tự nhiên, không chút ngượng ngùng hay khách sáo khi muốn mượn đồ.
“Không cho mượn.”
“…”
Tại sao hắn không hỏi nàng mượn tiền để làm gì, không ngờ ngay cả hỏi cũng không thèm mà thẳng thừng từ chối.
Lạc Khinh Ca nắm chặt tay, kìm nén lửa giận trong lòng.
“Quỷ hẹp hòi, để dành tiền mua quan tài đi.” Dù sao thân phận của nàng cũng đặc biệt, cho dù chọc giận người này, hắn cũng không làm gì được nàng, một khi đã như vậy hà cớ gì nàng phải nghẹn khuất lấy lòng hắn chứ.
Khi Vân Cuồng nghe thấy điều này, khóe môi hắn giật giật.
Nữ nhân này thật là to gan, nếu là người khác biết chủ tử là Đại quốc sư, có lẽ nịnh bợ còn không kịp, thế mà nàng thì giỏi rồi còn dám mở miệng khiêu khích, không sợ chủ tử tát chết nàng.
Cứ chờ xem, với tính tình thích báo thù của chủ tử, nàng nhất định sẽ không có quả ngon để ăn.
Quả nhiên, Long Lăng Thiên nhàn nhạt lên tiếng: "Yên tâm đi, bản tôn sống rất thọ, cho nên ta không cần giữ tiền mua quan tài, nhưng nếu ngươi lại muốn giở trò, bản tôn sẽ trả tiền quan tài cho ngươi."
"Phụt——" Vân Cuồng không nhịn được cười sặc sụa, chủ tử thật độc miệng.
Lạc Khinh Ca siết chặt nắm tay, sau đó, trên môi nở một nụ cười, thốt ra câu kinh người: "Là ngươi nói đấy nhé, nói lời phải giữ lấy lời, đưa tiền đây, cho ta tiền đi mua quan tài."
Nàng sợ hắn nghe không hiểu, còn nhấn mạnh mấy từ 'mua quan tài' một cách rõ ràng.
Vân Cuồng: "..."
Hắn không khỏi âm thầm thở dài, trong rừng rộng lớn đủ loại chim chóc.
Khóe môi Long Lăng Thiên khẽ nhếch, nhưng so với Vân Cuồng thì hắn bình tĩnh hơn nhiều, thản nhiên nói: "Được, chờ đến ngày ngươi chết, bản tôn sẽ giao cho ngươi."
Nói xong phất tay áo, xoay người tiếp tục đi về phía trước.
“…Ta không muốn nữa.” Lạc Khinh Ca vô cùng chán nản, chưa bao giờ thấy một người keo kiệt như vậy.
Vân Cuồng nhìn thấy mỗ nữ nào đó ăn mệt, lập tức cảm thấy sảng khoái, vẫn là chủ tử nhà hắn lợi hại nhất.
Một đôi lấp lánh nhìn theo bóng lưng Long Lăng Thiên, chậm rãi sùng bái.
Đột nhiên, Lạc Khinh Ca đi tới trước mặt hắn rồi vỗ vào vai hắn, "Huynh đệ, nếu thích thì theo đuổi đi, ta không kì thị các ngươi đâu."
Nói xong, nàng mặc kệ Vân Cuồng với vẻ mặt ngẩn ngơ, ngâm nga một đoạn tiểu khúc mang thâm ý bước đi.
Thật lâu sau, Vân Cuồng mới hiểu được ý nghĩa trong câu nói của nàng, khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc trắng đen, đen lại trắng.
Lạc Khinh Ca vừa chậm rãi đi bên cạnh họ, vừa cẩn thận quan sát đường đi, chờ cơ hội chạy trốn.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
“Tránh ra, ngựa nổi điên, mau tránh ra!” Vốn là ba người họ đang đi ở giữa đường, nhưng tâm tư Lạc Khinh Ca xoay chuyển, lập tức nảy ra một cái chủ ý.
“Mau tránh ra!” Đột nhiên nàng đẩy mạnh Long Lăng Thiên, đẩy hắn qua một bên, còn nàng thì nắm lấy yên ngựa thả người nhảy lên lưng ngựa, ngồi phía sau người đang cưỡi ngựa.
“Có người xấu muốn bắt ta, giúp ta với.” Vì sợ người ta đá bay nàng xuống dưới, Lạc Khinh Ca vội vàng giải thích.