Long Lăng Thiên khó hiểu nhìn nàng, không đáp lời mà hỏi lại một câu: "Ngươi không biết ta là ai sao?"
Nói xong vén áo choàng nhỏ lên, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, mặc kệ nữ nhân đang nghẹn họng ngây người nhìn mình.
"Tiểu tử thối, ngươi chẳng đáng yêu tí nào." Lạc Khinh Ca thấp giọng mắng một tiếng.
Nếu không phải đã sờ qua xương cốt của hắn, khẳng định hắn mới năm tuổi, thật đúng là hoài nghi có phải hắn mắc bệnh lùn hay không, đứa nhỏ này trông không giống tiểu hài tử chút nào.
Haizz, quên đi, chờ sau khi trở về, liền biết thân phận thật của hắn.
Vốn định đi ngao du thiên hạ, nhưng bây giờ thì hay rồi, cơ thể mới này đã bị người ta phong ấn, vẫn nên trở về tìm hiểu nguyên nhân và sau khi phá bỏ được phong ấn thì trốn đi là được.
Ở cổ đại, nàng là một nữ nhân, biết chút võ công phòng thân sẽ tốt hơn, biết đâu một ngày nào đó sẽ có người thích dung mạo của nàng, bán nàng vào kỹ viện, vậy thì xong rồi.
Nàng ngũ âm không được đầy đủ, không thể ca cũng không thể vũ, tới thanh lâu khẳng định sẽ bị buộc phải bán thân.
Nghĩ đến những con heo mập mạp ôm ấp mình, Lạc Khinh Ca không khỏi cảm thấy ớn lạnh, rùng mình một cái, toàn thân rét run.
“Lạnh quá.” Nàng vươn tay kéo Long Lăng Thiên vào lòng, ôm hắn như một cái gối ôm.
"Ngươi, nữ nhân đáng chết, thả ta ra!" Long Lăng Thiên bị nàng đột nhiên tập kích khiến đầu óc choáng váng.
Nữ nhân này lại phát rồ, đang yên đang lành lại đi ôm hắn, bị một nữ nhân ôm hắn thật sự rất khó chịu.
Lạc Khinh Ca ôm càng chặt hơn, xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, dỗ dành: “Tiểu Thiên, ngoan nào, tỷ tỷ hơi lạnh, đệ sưởi ấm cho tỷ nhé.”
Hôm nay trời lạnh? Rõ ràng là mùa hè nóng nực có được không, Long Lăng Thiên liếc cái miệng nhỏ nhắn của mình.
Lúc này, từng sợi hương thơm nữ tính ấm áp xộc vào lỗ mũi của hắn, trong lòng có chút ngứa ngáy như có lông vũ lướt qua.
Khuôn mặt nhỏ bắt đầu đỏ bừng dị thường, trong lòng không khỏi chửi thầm, nữ nhân này da mặt đủ dày, không biết xấu hổ cứ ôm chặt một đại nam nhân như hắn.
Haiz, nhìn lại cơ thể mình, vốn dĩ nàng không coi hắn là nam nhân mà.
Long Lăng Thiên cong người, dùng bàn tay nhỏ bé đẩy Lạc Khinh Ca, "Này, buông ra, ta sắp bị ngươi bóp chết rồi."
"Ồ, thực xin lỗi."
Lạc Khinh Ca buông lỏng một chút, đầu của Long Lăng Thiên có thể thoải mái ló ra ngoài, có thể hô hấp bình thường trở lại.
Trời đã về khuya, bởi vì vừa rồi Lạc Khinh Ca luyện công bị tổn thương về thân thể nên đã quá mệt mỏi, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, ngoài động trăng sáng càng thêm thánh khiết sáng ngời, ánh trăng lành lạnh chiếu vào trong động, chiếu vào hai người một lớn một nhỏ, tạo thành từng vòng quầng sáng.
Lúc này, Long Lăng Thiên đột nhiên mở mắt ra, con mắt thâm thuý trở nên sắc bén như băng đao.
Đột nhiên, đôi mắt của hắn phát ra ánh sáng màu tím, ánh sáng màu tím yếu ớt rất rõ ràng trong bóng tối.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng kéo cánh tay đang ôm mình xuống, đứng dậy đi ra ngoài...
Lạc Khinh Ca chìm vào giấc ngủ mơ màng, cảm thấy vật nhỏ đã rời khỏi vòng tay mình, nhắm mắt lại sờ sờ, lại cảm thấy trống không. .
Tiểu Thiên Nhi!
Đầu óc nàng tức khắc thanh tỉnh , nhìn quanh động ngoại trừ nàng ra không còn ai khác, nàng lập tức hoảng sợ.
Tiểu Thiên đi đâu rồi, trước khi ngủ hắn còn nằm trong lòng nàng, sao bây giờ lại không có ai?
Có phải đứa bé đã đi ra ngoài đi tiểu? Lạc Khinh Ca nghĩ rằng rất có thể hắn ra ngoài vì lí do này, tuy nhiên lo lắng trong lòng nàng cũng không giảm bớt.
Đây là núi hoang hẻo lánh, dã thú thương xuyên lui tới, hắn chỉ là một hài tử mà thôi, lỡ như ...