Long Lăng Thiên vừa dứt lời thì một đạo bóng dáng nhanh chóng xuất hiện ngay trước mặt.
“Thuộc hạ, tham kiến chủ tử.” Vân Cuồng cung kính quỳ rạp xuống đất, cất cao giọng nói.
Long Lăng Thiên nhìn qua hắn rồi phất tay: “Đứng lên đi.”
Dáng người nho nhỏ ngồi ngay ngắn trên tảng đá, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con lộ lại ra vẻ lãnh đạm không phù hợp với lứa tuổi.
Biểu cảm của hắn như vậy nằm trong thân thể của một đứa trẻ năm tuổi, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ, Vân Cuồng không nhịn được giật giật khoé môi, lại trộm liếc Long Lăng Thiên bằng ánh mắt kì quái.
Ngay sau đó bèn cúi đầu xuống, sợ bị chủ tử nhà mình phát hiện.
Long Lăng Thiên như có như không liếc qua, liền biết hiện tại hắn đang nghĩ gì, khẽ hừ một tiếng, tức giận nói: “Roi chuẩn bị xong chưa?”
“A...” Vân Cuồng đột nhiên bị hỏi tới, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó khuôn mặt thấn tú căng thẳng, nghiêm túc nói: “Bẩm báo chủ tử, sắp xong rồi, phần chính của roi đã làm xong, chỉ cần trang trí lên cán một ít phụ kiện trang sức nữa là được.” Hắn cung kính đưa roi tới trước mặt Long Lăng Thiên, “Chủ tử, ngài xem thuộc hạ làm vậy có được không?”
Long Lăng Thiên duỗi tay cầm lấy roi, mặt không biến sắc đánh giá một phen.
Đây là một cây roi màu trắng bạc, toàn thân nó đều là trắng bạc, bề mặt còn có vảy nhỏ dày đặc, phát ra tia quang mang nhàn nhạt lạnh lẽo.
Tay cầm được làm bằng huyền thiết thạch, trên đó có khắc một số hoa văn đẹp mắt, khuyết điểm duy nhất là trên tay cầm có một lỗ hình bầu dục, chuyên dùng để gắn đồ trang sức.
Long Lăng Thiên khẽ gật đầu, “Tạm được.”
Nghe được một câu ‘Tạm được’ mà Vân Cuồng như trút được gánh nặng.
Phải biết cây roi này hắn tiêu tốn rất nhiều sức lực mới có thể hoàn thành, tuy nhiên, có thể được chủ tử nói một tiếng tạm được hắn đã thấy đáng giá.
Chỉ có điều không hiểu là tại sao chủ tử lại muốn làm cây roi này, vũ khí chủ tử dùng là Ảnh Nguyệt Kiếm, bóng người vô hình, giết người không tiếng động, căn bản là không cần dùng roi.
Tuy trong lòng Vân Cuồng có nhiều nghi hoặc nhưng cũng không dám hỏi đến.
Một lúc sau, Long Lăng Thiên ngẩng đầu lên nhìn bảo kiếm treo bên hông của Vân Cuồng, rồi lên tiếng: “Lấy viên tử linh thạch trên thân kiếm của ngươi ra.”
“Tháo xuống bảo thạch?” Vân Cuồng theo bản năng che lại bảo kiếm của mình, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó như quả mướp đắng, thử dùng giọng điệu thương lượng: “Chủ, chủ tử, trên cán roi lỗ có chút nhỏ, mà viên tử linh thạch này của thuộc hạ lại hơi lớn, ngài xem...”
Viên bảo thạch này là tâm can bảo bối của hắn mà, bảo hắn nhường ra bảo thạch giống như là cắt da cắt thịt của hắn vậy, hắn đau xót lắm.
Long Lăng Thiên liếc hắn một cái, hai mắt chậm rãi nheo lại, phát ra hơi thở nguy hiểm.
Trong lòng Vân Cuồng run lên, thầm kêu không ổn, ôm lại trái tim đau đớn của mình, hắn cắn răng dứt khoát moi bảo thạch từ thân kiếm lấy ra.
Hai tay dâng lên, “Chủ tử, bảo thạch cho ngài.”
Hiện tại tim hắn đang rỉ máu, nhưng trên mặt lại không dám lộ ra một chút bất mãn.
Long Lăng Thiên trừng hắn một cái, không hề khách khí đưa tay cầm lấy.
Cầm viên tử linh thạch rồi chà xát lỗ trên tay cầm vài lần, viên bảo thạch được khảm vào đó. Viên bảo thạch này đóng vai trò hoàn thiện, tăng thêm khá nhiều linh khí cho cây roi bạc này.
Cầm roi dài trên tay, Long Lăng Thiên thử vung qua lại vài cái, tức khắc hàn khí bắn ra bốn phía.
Sau đó hắn thu roi lại, nhìn roi dài trong tay, cái miệng nhỏ chúm chím chậm rãi nhếch lên.
Không biết nàng có thích hay không?
Nhìn thấy nụ cười trên mặt hắn, Vân Cuồng lập tức quên nỗi đau mất đi bảo thạch, kinh ngạc đứng một bên nhìn Long Lăng Thiên.
Chủ tử bị làm sao vậy, thế nhưng cười ngây ngô một mình, có phải biến thành hình dạng của đứa trẻ năm tuổi thì trí tuệ cũng giảm xuống luôn hay không.