Cuối cùng cũng tới rồi, nếu lại ngồi tiếp chỉ sợ sẽ ngộp chết, Lạc Khinh Ca vươn vai, từ phía trên trèo ra ngoài. Vẫn là không khí bên ngoài tốt. "Quận chúa, thuộc hạ cáo từ.” Không đợi Lạc Khinh Ca đáp lại, Vân Khinh phẩy tay, “Chúng ta đi.” Rất nhanh một đội nhân mã giờ chỉ còn lại một mình Lạc Khinh Ca, lẻ loi đứng trước đại môn Lạc Vương phủ. "Này, ngươi cứ đi như vậy à." "..." Đáp lại nàng là tiếng gió thổi và một vài chiếc lá khô héo trên cây. Mẹ ôi! Dù gì nàng cũng là
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.