Lạc Khinh Ca cảnh giác nhìn chằm chằm vào hạt châu đỏ tươi, không dám đưa tay đón lấy. Trước đây nàng đã bị bắn ra hai lần, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi cũng thấy sợ hãi. “Khinh ca, nó sẽ không bắn ngươi ra ngoài nữa đâu, ngươi thử một chút đi.” Long Lăng Thiên tiếp tục thuyết phục. “Haha, không cần.” Lạc Khinh Ca vung tay loạn xạ, không ngừng lùi về phía sau, “Ngươi thích thì cứ cầm đi, ta không cần.” Nhìn dáng vẻ của nàng cũng biết là nàng vẫn còn e ngại về chuyện hai
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.