Lạc Tiêu Phong cũng không phật lòng, chậm rãi ngồi xuống, tiếp tục hàn huyên với Đại quốc sư: "Mấy ngày trước nhờ có Đại quốc sư cứu tiểu nữ, tiểu vương cảm kích khôn cùng." Nghe vậy, ánh mắt Đại quốc sư lóe lên, sau đó lãnh đạm nói: “Bản tôn chỉ là tùy tiện cứu Phượng Nguyên quận chúa, Lạc vương gia không cần để ý.” Mẹ kiếp, còn tiện tay cứu nàng, Lạc Khinh Ca thầm khinh thường vị Đại quốc sư này một nắm, quá tiểu nhân rồi. Nàng ở ngay chỗ này mà hắn còn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.