“Lên đi, ta cõng ngươi đi." Lạc Khinh Ca cau mày lặp lại lần nữa. Thấm nhi nghe vậy thì sợ tái mặt: "Không, không được, sao nô tỳ có thể để Quận chúa cõng đi chứ, nô tỳ tự đi được." Nói xong, nàng ta tiến lên một bước, nhưng còn chưa đi được vài bước hai chân mềm nhũn lại ngã xuống đất. “Nếu ngươi còn không đi lên, thì e là chúng ta phải ở chỗ này qua đêm.” Lạc Khinh Ca không kiên nhẫn nói. "Nhưng cũng không thể để Quận chúa cõng nô tỳ được,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.