Lạc Khinh Ca cầm chiếc khăn tay buồn bực vô cùng. Tên khốn Mặc Vân Thương kia lại lấy đi ngọc linh tuỷ, vốn dĩ nàng muốn đưa nó cho Tiểu Thiên, nhưng bây giờ nó đã không còn nữa, nếu muốn lấy về thứ gì đó từ Mặc Vân Thương, thì trừ khi hắn muốn cho, bằng không còn khó hơn lên trời. Quên đi, không có thì thôi, dù sao cũng không phải đồ hiếm lạ. Lạc Khinh Ca vươn vai nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, thấy rõ mặt trời đã lên
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.