ầm Nhi vẫn đứng trước mặt nữ tử áo vàng, run rẩy nói: "Tiểu thư, người mau chạy đi, nô tì sẽ giữ chân bọn chúng ở chỗ này."
Nghe vậy, đôi mắt to của nữ tử áo vàng không khỏi ngoảnh lại trừng mắt.
Chỉ bằng mấy cân thịt trên người nàng ấy, người ta chỉ cần đạp một cước cũng có thể đá bay rồi.
Tuy nhiên, trong lòng vẫn rất cảm động, "Cầm nhi, ngươi tránh sang một bên trước đi, để ta."
"Tiểu thư..."
"Yên tâm." Nữ tử áo vàng cho nàng một ánh mắt an ủi, nhưng trong lòng nàng ta cũng không bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Nàng ta rút trường kiếm ra, mày liễu dựng lên, chỉ vào đám thổ phỉ, phẫn nộ quát lớn: "Quân ăn cướp, hôm nay ta muốn thay trời hành đạo, nhất định phải giết các ngươi!"
“Ai ôi, tiểu mỹ nhân còn rất độc ác, muốn giết hết chúng ta cơ đấy.” Lão đại thổ phỉ cười nham hiểm, “Đợi lát nữa, xem người còn có thể độc ác nữa hay không.”
Nữ tử áo vàng cũng không cùng hắn nói nhảm, cầm kiếm xông lên, "Đi chết đi!"
Đám thổ phỉ lập tức rút ra binh khí, chuẩn bị nghênh đón, tuy nhiên, lão đại bọn chúng khoát tay ngăn lại, “Lui ra, để bản đại vương chơi đùa với tiểu cô nương này đã, chờ ta chơi chán sẽ... cho các ngươi chơi.”
Nói xong, hắn lấy đại đao từ trên đầu vai xuống, thảnh thơi đứng tại chỗ chờ con mồi của mình mắc câu.
Nữ nhân áo vàng tức giận đến mức ra chiêu chí mạng.
Ngay từ đầu, tên lão đại này có chút khinh địch, hoàn toàn không để vị nữ tử xinh đẹp này vào mắt, nhưng sau khi đánh qua vài hiệp, hắn nhận ra rằng không nên coi thường năng lực của nàng, cho nên bắt đầu nghiêm túc chiến đấu.
Bởi vì trong lòng nữ tử áo vàng chứa cơn phẫn nộ, nên nàng ta đã sử dụng hết khả năng của mình, thế nên chỉ trong một thời gian ngắn, nàng ta đã chiếm thế thượng phong.
Tên lão đại thổ phỉ bị đánh tơi tả, gần như không chống đỡ nổi nhưng vì sĩ diện nên không cầu cứu thuộc hạ, cứ nghiến răng chống đỡ.
"Không nghĩ tới nữ nhân này võ công không tệ, lực bộc phát cũng rất mạnh."
Lạc Khinh Ca vốn muốn ra tay cứu nàng ta, nhưng thấy rằng nữ tử áo vàng vẫn có thể ứng phó được lúc nữa, cho nên nàng dứt khoát ngồi dưới đất xem náo nhiệt, và thỉnh thoảng đưa ra một vài lời bình luận, như thể đây không phải là đánh nhau, mà đang bàn luận võ thuật.
"Mặc kệ lợi hại như thế nào, không bao lâu nữa cũng sẽ thua." Long Lăng Thiên nhàn nhạt nói.
Sau đó, hắn nghiêng đầu nhìn Lạc Khinh Ca, thâm ý nói: "Ngươi không phải nói đi cứu người sao? Sao vẫn chưa đi? Hay là không có gan đi ra ngoài, hả?"
Giọng nói của hắn hàm chứa ý trào phúng, rõ ràng là muốn khiêu khích Lạc Khinh Ca ra tay.
Đám thổ phỉ này tuy võ công không cao, nhưng số lượng đông đảo, cho dù Vân Chiến muốn cứu người cũng có thể gặp chút khó khăn, thế nhưng một nữ nhân như nàng, tay không tấc sắt, vậy mà dám ăn nói ngông cuồng, muốn cứu người, hắn muốn xem nàng có thể dùng thủ đoạn gì có thể cứu người trước con mắt của đám thổ phỉ này.
"Không có việc gì, xem tình huống, thì lão đại thổ phỉ hẳn là giữ thể diện, cho nên tạm thời nàng ta sẽ không sao, chúng ta cứ ở nơi này xem một chút đã, coi như nghỉ ngơi đi." Lạc Khinh Ca thản nhiên nói.
Đi lâu như vậy, bọn họ cũng có chút mệt mỏi, xem ra vừa nghỉ ngơi vừa xem náo nhiệt cũng không tồi.
Nghe vậy, khoé miệng Long Lăng Thiên khẽ nhếch, không nói nữa, lẳng lặng ngồi cạnh Lạc Khinh Ca, ánh mắt dán chặt vào hai người đang đánh nhau phía trước.
Đúng lúc này, bên tai hắn truyền đến giọng nói của một nam tử, "Chủ tử, ngươi không định cứu công chúa sao?"
Vân Cuồng trốn trong bóng tối thấy chủ tử nhà mình chậm chạp không có hạ lệnh cứu công chúa, vì vậy hắn ta đành dùng cách không truyền âm cho Long Lăng Thiên.
Mặc dù hắn ta không thể nhìn bằng mắt, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng Công chúa Lam Linh bằng tai.
Ba năm trước Lam Linh công chúa đi Hương Sơn, hắn không nhìn ra dung mạo của nàng có thay đổi hay không, nhưng giọng nói cũng không thay đổi bao nhiêu, hắn vẫn có thể nhận ra.