Bàn tay đang chạm vào vạt áo của Mặc Vân Thương lập tức dừng lại ở đó, rồi từ từ thu lại. Nhìn vẻ mặt đề phòng của Lạc Khinh Ca, ánh sáng trong mắt hắn dao động mấy lần, rồi thản nhiên nói: “Nàng đi ngủ trước đi, ta ra ngoài giao lưu với khách nhân bên ngoài.” Nói xong chắp một tay sau lưng bước ra khỏi phòng. "Nguy hiểm thật đấy!" Lạc Khinh Ca ngồi xuống, hít sâu một hơi. Vừa rồi nàng sợ chết khiếp, còn tưởng rằng hắn sẽ làm chuyện đó, lần này cuối cùng cũng tránh
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.