Lạc Khinh Ca hét xong cũng vội vã quay người lại.
Thấy Long Lăng Thiên đang đứng ngay sau lưng mình, lông mày nhỏ đang cau lại, hiển nhiên là bị người giẫm đau.
Cảm giác mềm mại mà nàng vừa giẫm phải chắc chắn là bàn chân nhỏ của tiểu tử này.
Lạc Khinh Ca vỗ nhẹ vào ngực mình, tức giận trừng mắt nói: “Tiểu Thiên thối, đệ đi đường có thể phát ra tiếng động được không, đứng sau lưng ta làm gì? Có biết sẽ hù chết người hay không?”
Không biết có phải vừa nãy nàng quá tập trung suy nghĩ, hay là đứa nhỏ này bước đi quá nhẹ, thế nên nàng không nhận ra có người đang đến gần.
Long Lăng Thiên buồn bực nhíu mày, rõ ràng hắn là người bị hại, người bị giẫm đau là hắn mới đúng, nhưng nữ nhân chết tiệt này lại ở đây kêu gào.
Hắn rời mắt nhìn đống máu thịt của quái trăn, đáy mắt hiện lên một tia kỳ dị, sau đó thản nhiên hỏi Lạc Khinh Ca: “Ngươi tới đây làm gì?”
“À, không có gì.” Lạc Khinh Ca bĩu môi, chỉ vào con trăn nói: “Tiểu Thiên, quái trăn này hẳn là con đã tấn công chúng ta tối qua.”
Ánh mắt của Long Lăng Thiên khẽ động, bình đạm gật đầu: “Đúng vậy, chắc là nó rơi xuống cùng chúng ta, sao vậy?”
“Lớp da trên người nó là do con người lấy đi, ta nghi ngờ vừa rồi có tiếng vật nặng rơi xuống khẳng định là con người, da trên mình quái trăn là do hắn ta lột ra.”
“Ừ.” Long Lăng Thiên cũng không có nhiều phản ứng, mà chỉ đáp lại nhẹ nhàng.
Bởi vì đây là hắn làm, cho nên không có gì ngạc nhiên cả.
“Cũng không biết người kia là địch hay bạn, tốt nhất chúng ta nên cẩn thận một chút.” Lạc Khinh Ca trầm giọng nói.
Trong lúc nói chuyện, nàng nhìn về bốn phía, cũng không thấy điều gì dị thường.
Không biết vì sao, sau khi linh hồn bám vào thân thể này, nàng chẳng những không thể thi triển võ công, mà ngay cả độ cảnh giác cũng giảm xuống.
Trước đây, nàng có thể cảm nhận được động tĩnh trong phạm vi hai dặm, nhưng giờ thì không thể.
Xem ra nàng phải nhanh chóng tăng lên thực lực của bản thân, sau này cũng không đến mức bỏ mạng vì vô dụng.
Long Lăng Thiên nghe vậy, đáy mắt lướt qua một tia tán thưởng.
Nữ nhân này cũng không đến nỗi ngu hết thuốc chữa, thế nhưng lại có thể nghĩ ra điều này, xem ra cũng không nên tin tưởng lời đồn.
“Tốt nhất là chúng ta nên nhanh chóng ra khỏi đây, về phần người đó, hẳn không phải là địch nhân, nếu không hiện tại ngươi cũng không bình yên đứng ở chỗ này.”
“Ừ, đệ nói rất đúng, ta cũng nghĩ như vậy.” Lạc Khinh Ca gật đầu lia lịa, người có thể lột da con trăn khổng lồ gọn gàng như vậy, nhất định có võ công cao cường.
Thấy nàng còn mải suy nghĩ, Long Lăng Thiên dùng bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay to đang buông thõng bên người của Lạc Khinh Ca, “Đừng nghĩ nữa, chúng ta phải nhanh chóng lên đường.”
Không biết vì sao, hắn không thích người khác chạm vào mình, nhưng vừa rồi lúc nàng lôi kéo tay, hắn chẳng những không chán ghét mà còn có chút thích.
“Được.” Lạc Khinh Ca quay đầu nhìn lướt qua xác trăn dưới đất, khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc, cây roi làm bằng da trăn tốt như vậy khẳng định uy lực rất mạnh.”
Nàng lắc đầu, cõi lòng đầy tiếc hận lôi kéo Long Lăng Thiên phăng phăng đi về phía trước.
Mí mắt Long Lăng Thiên hơi giật giật, nhưng cũng không lên tiếng.
Hai người đi được khoảng hai canh giờ, thì bụng đã đói cồn cào.
Lạc Khinh Ca vỗ cái bụng lép kẹp đang không ngừng biểu tình của mình, từ khi nàng tỉnh lại đến giờ cũng chưa ăn một ngụm cơm uống một ngụm nước nào.
Đói thật đấy, hai mắt nàng bắt đầu choáng váng.
Ngẩng đầu đánh giá khu rừng này, ở đây hẳn là có không ít món ăn hoang dã.
Nàng kéo Long Lăng Thiên đến một hang động cách đó không xa, giống như một đại tỷ tỷ, xoa vào đầu nhỏ của hắn rồi dặn dò: “Tiểu Thiên, đệ ở đây chờ tỷ, tỷ đi tìm ít đồ ăn hoang dã, nhớ đừng chạy lung tung đấy.”
Long Lăng Thiên khó chịu nghiêng đầu, xú nữ nhân này cao hơn hắn nên lúc nào cũng sờ đầu hắn, sớm muộn gì cũng có một ngày hắn trả lại.
Mặc dù trong lòng khó chịu nhưng hắn vẫn gật đầu: “Được.”
Sau khi Lạc Khinh Ca đi rồi, con ngươi đen nhánh của Long Lăng Thiên trở nên thâm thuý, liếc về phía cửa động lanh lùng quát: “Vân Cuồng, ra đi!”