Khuôn mặt tuấn tú của Vân Cuồng đã đen càng thêm đen, tức giận nói: "Mắt ta không mù, nó còn rất tốt."
"Không mù ngươi che làm gì, chẳng lẽ ngươi bị ngốc à." Lạc Khinh Ca giảo hoạt cười đùa.
"Ngươi ——" Vân Cuồng rất muốn đánh người, nếu nàng không phải là nữ nhân, thì hắn đã sớm đánh nàng răng rơi đầy đất rồi.
Lúc này trong đầu hắn linh cơ, ra vẻ khoe khoang: "Ta đang rèn luyện năng lực hành tẩu ban đêm, hiệu quả rất tốt, nếu không ngươi thử một chút xem sao."
Hắn mới không thèm nói thật, là vì hắn không cẩn thận nhìn thấy chủ tử và nàng ta tắm rửa, nên mới bị phạt.
"Ồ, làm như vậy thực sự có thể cải thiện thị lực hành tẩu vào ban đêm à." Đôi mắt của Lạc Khinh Ca sáng lên, tỏ vẻ rất ngạc nhiên, sau đó, nàng khẽ thở dài, "Ta vẫn không thể làm được, cho dù thế nào thì trông cứ giống như người thiểu năng trí tuệ làm ấy."
Vân Cuồng bị đùa bỡn tức sắp phát điên đến nơi, mũi hừ nhẹ một tiếng, "Lấy vải che là vì ta không muốn nhìn thấy ngươi thôi."
"Thật tốt quá, nếu không muốn nhìn thấy ta thì thả ta đi đi. Ngày thường ta nói rất nhiều. Đến lúc đó sẽ phiền chết các ngươi." Hai mắt Lạc Khinh Ca chớp chớp, ý nói 'điều ta nói đều là sự thật'.
"..."
Vân Cuồng hừ lạnh một tiếng, từ trên người hắn xé ra một mảnh vải, rồi ở lòng bàn tay vò qua mấy lần, sau đó nhét vào lỗ tai.
Hừ, vậy là không phải nghe tiếng hót của 'chim sáo' rồi.
Khóe môi Lạc Khinh Ca giật giật, đây là một cách khá hay.
Bỏ qua Vân Cuồng, nàng quay người lại và bắt đầu chiến đấu với người vẫn đứng ở một bên đang quan sát.
"Ngươi..."
"Muốn bị điểm huyệt thì cứ nói đi."
"Ặc..." Lạc Khinh Ca hậm hực nuốt xuống lời định nói.
Long Lăng Thiên liếc nhìn nàng một cái, rồi lạnh lùng nói: "Ngươi muốn bị người khiêng đi, hay là tự mình đi."
"... Tự mình đi." Lạc Khinh Ca nhéo mũi của nàng, sải bước đi về phía trước.
"Bên này."
Lạc Khinh Ca trợn trắng mắt, tuy nhiên, nàng vẫn quay lại và đi theo bọn họ.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, cũng may nàng còn có ít thất lạc tán, trước tiên tận lực không làm trái ý hắn, chờ đến khi bọn họ buông lỏng cảnh giác mới ra tay hạ dược.
Nghĩ đến đó, khóe môi nàng không khỏi cong lên.
Long Lăng Thiên đang đi ở phía trước, giống như cảm ứng được suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng bâng quơ nhả ra một câu: "Phượng Nguyên quận chúa, bản tôn khuyên ngươi bớt giở trò quỷ đi."
Nói xong, hắn còn lắc lắc bọc giấy trong tay.
Khi Lạc Khinh Ca nhìn thấy bọc giấy, toàn thân nàng như bị đóng băng.
Đây là bọc giấy đựng Thất lạc tán của nàng, tại sao lại ở trong tay hắn?
Theo bản năng sờ vào trong ngực, rỗng tuếch, không có gì cả!
Con mẹ nó! Thần trộm, nàng nhớ là hình như bọn họ chưa từng tiếp xúc với nhau, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt, hắn túm cổ áo nàng, từ đầu đến cuối đều chưa từng chạm qua nàng, gói thuốc mê của nàng bị trộm đi như thế nào?
Đột nhiên, nàng nghĩ tới điều gì đó, lập tức hét lên: "A, đồ biến thái! Ngươi cư nhiên thò tay vào trong ngực ta để trộm đồ! A, cứu mạng, tôi đụng phải đồ biến thái..." Thanh âm sắc bén đột ngột im bặt, Lạc Khinh Ca há miệng thở dốc, há miệng mấy lần nhưng không phát ra tiếng, nàng đoán bị người điểm á huyệt.
Long Lăng Thiên híp mắt phượng, cảnh cáo: "Còn dám lộn xộn nữa, bản tôn liền nhét ngươi vào bao, dùng ngựa kéo ngươi đi."
Vô sỉ ! Đại biến thái! Tiểu nhân!
Lạc Khinh Ca tức giận đến mức dựng thẳng ngón giữa với Long Lăng Thiên, nàng thật muốn mắng mười tám đời tổ tông nhà hắn, nhưng bất đắc dĩ chỉ có thể mắng ở trong lòng.
“Đi thôi.” Một tay chắp sau lưng, Long Lăng Thiên ưu nhã bước đi về phía trước.
Đi cái gì mà đi, quay về bị người ta giết đấy, Lạc Khinh Ca hung dữ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của chủ tớ cao thủ trước mặt.
Trước khi võ công khôi phục, nàng không muốn lộ mặt trước mặt những người đó.