Tuy mặt Vân Khinh không biến sắc nhưng gò má dao động một chút, sau đó lại khôi phục khuôn mặt băng lãnh vốn có. Về phần Vân Cuồng, trước kia thường xuyên nghe, nên cũng không thấy có gì khiếp sợ. Long Lăng Thiên liếc xéo Vân Chiến, nhẹ giọng nói: "Chiến, ngươi ra bên ngoài đứng đi." Trên trán Vân Chiến có vài đạo vạch đen dày đặc rơi xuống, nhưng hắn vẫn cung kính đáp: "Vâng, thưa chủ tử." Sau đó, xoay người đi ra ngoài. Vân Cuồng mặc niệm nhìn theo Vân Chiến ra ngoài, may mắn thay hắn đã quen
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.