"Đi thôi, chúng ta phải rời khỏi khu rừng này trước khi trời tối." Lạc Khinh Ca nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Long Lăng Thiên tiếp tục đi về phía trước.
Sau khi đi về phía trước khoảng một canh giờ, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng đánh nhau.
"Những người phía trước là ai vậy nhỉ?" Lạc Khinh Ca dừng lại, rướn đầu nhìn về phía trước.
Nàng nhìn thấy một nhóm người đang đánh nhau loạn xạ ở đằng trước, do khoảng cách quá xa nên nàng không thể biết họ là ai, nhưng mật độ chi chít như vậy, chắc hẳn có rất nhiều người.
“Bọn họ đang đánh nhau.”
“Nói nhảm, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra bọn họ đang đánh nhau.” Lạc Khinh Ca đảo mắt liếc nhìn Long Lăng Thiên với vẻ khinh thường.
“Ngốc còn nhìn ra được, vậy ngươi còn hỏi làm gì.” Ngụ ý ngươi còn ngốc hơn cả ngốc.
Lạc Khinh Ca: "..."
Đứa nhỏ này miệng độc như vậy, nói chuyện liền nghẹn chết người khác.
“Tiểu Thiên thối, đệ chẳng đáng yêu tẹo nào.” Nàng vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn, biểu thị bất mãn.
Long Lăng Thiên khẽ nhíu mày, quay mặt sang một bên, lựa chọn lạnh lùng đối đãi với nàng.
"Nhóm người này đánh nhau rất kịch liệt, hay là chúng ta đi qua xem náo nhiệt đi." Lạc Khinh Ca nhìn chằm chằm vào phía trước rồi tự lẩm bẩm, đôi mắt lóe ra tia tính toán.
Xem trò vui? Khóe miệng Long Lăng Thiên kịch liệt giật giật, tình huống như vậy, người khác trốn còn không kịp, nàng thì hay rồi lại còn muốn đi xem náo nhiệt cơ.
“Đi, chúng ta đi xem một chút, biết đâu có thể lấy được thứ gì đó.” Bây giờ trên người nàng chỉ mặc một bộ trung y màu trắng, nhìn chẳng ra thể thống gì cả.
"..."
Long Lăng Thiên nghe được lời này, trên trán của hắn hiện lên mấy đạo hắc tuyến.
“Chúng ta vào rừng cây đi, đừng để bọn họ phát hiện.” Nói xong, Lạc Khinh Ca nắm lấy bàn tay nhỏ của Long Lăng Thiên, rẽ vào đường mòn đi vào trong rừng cây.
Đi vào mới thấy được, hóa ra là bọn thổ phỉ đi ra cướp bóc.
Nàng xuyên tới cổ đại có phải rất may mắn hay không, vậy mà còn gặp được mấy kiểu tiết mục cẩu huyết như vậy?
Lạc Khinh Ca mang theo Long Lăng Thiên trốn sau một cây đại thụ, nàng hạ giọng nói: “Chúng ta ở đây quan sát trước đã.”
“Ngươi định làm gì vậy?” Nhìn thấy ánh mắt tính toán trong mắt cô, Long Lăng Thiên có hứng thú tìm tòi.
"Xem tình hình này, thì bọn thổ phỉ sẽ thắng trong thời gian ngắn, chúng ta sẽ hành động sau khi bọn chúng thắng."
“Hành động gì?” Long Lăng Thiên có hứng thú hỏi tiếp.
“Đương nhiên là trừng trị thổ phỉ, trừ hại cho dân.” Lạc Khinh Ca liếc hắn một cái.
Khóe môi Long Lăng Thiên khẽ nhếch, "Nếu đã muốn làm anh hùng, sao không đi ra ngoài bây giờ.”
"Đệ ngốc à, chỉ bằng hai chúng ta, đi ra ngoài khác gì nạp mạng cho bọn chúng chém giết." Lạc Khinh Ca mang tư thái chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Đã sợ bị chúng chém giết, sao còn nói muốn trừ hại cho dân?” Long Lăng Thiên xem thường nàng, một nữ nhân đạo đức giả.
Lạc Khinh Ca thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói: "Tiểu Thiên Nhi à, trừ hại cho người dân là thứ yếu, lấy một ít y phục và ngân lượng mới là chủ yếu, đợi lát nữa, sau khi bọn thổ phỉ cướp được đồ, chúng ta sẽ cướp lại từ chúng .”
“Ngươi muốn cướp của thổ phỉ?!” Long Lăng Thiên kinh ngạc nhíu mày, nữ nhân này nhất định là đầu óc ngu xuẩn đến điên rồi.
"Sai." Lạc Khinh Ca lắc lắc ngón tay, thần bí cười nói: "Tiểu Thiên nhi, để tỷ tỷ ta nói cho đệ một đạo lý, cướp của thổ phỉ không gọi là cướp, mà là vì dân trừ hại, có hiểu không hả."
Long Lăng Thiên không nói nên lời, cướp của ai, mà chẳng phải là cướp.
Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề quan trọng, vấn đề bây giờ là ngay cả khi bọn thổ phỉ giành chiến thắng, có vẻ như với năng lực của nàng ta, còn chưa kịp động thủ, đã bị bọn thổ phỉ đó bắt đi làm áp trại phu nhân rồi.
Liệu hắn có nên ra tay giúp đỡ nàng ta hay không?