Long Lăng Thiên liếc xéo Lạc Khinh Ca, trong mắt lộ ra một tia hứng thú tìm tòi nghiên cứu.
Hắn không nói lời nào xen vào, nhưng Vân Cuồng nhiều năm đi theo hắn tự nhiên hiểu ý của chủ tử, bèn trốn vào một nơi bí mật gần đó, án binh bất động.
Bắc Thần Linh Nhi xuất kiếm ngày càng nhanh, còn tên lão đại thổ phỉ đã bị lưỡi kiếm quét qua cắt nhiều vết, dần dần có chút không thể cầm cự được.
Những tên thổ phỉ khác vẫn đứng ở một bên quan sát, cũng chưa ra tay giúp đỡ, bởi vì lão đại của bọn chúng không cho đi qua hỗ trợ, vì vậy bọn họ không thể động thủ, tất cả đều tuân theo mệnh lệnh của lão đại.
“Dâm tặc, đi chết đi!” Bắc Thần Linh Nhi hét lớn một tiếng, cầm kiếm đâm mạnh về phía lão thổ phỉ.
Tên đó vội vàng lui về sau, tránh được đường kiếm nguy hiểm trong gang tấc, tuy vậy trong lòng vẫn còn vương nỗi sợ hãi.
Nếu vừa rồi hắn không phản ứng nhanh thì đã mất mạng rồi, không ngờ tiểu mỹ nhân này lại rất lợi hại.
Hắn không thể đánh tiếp với nàng, nếu không, người thua thiệt nhất định là hắn.
Một tia xảo quyệt loé lên trong mắt lão thổ phỉ, hắn nhanh chóng thò tay vào trong ngực, ném thứ đó về phía Bắc Thần Linh Nhi, "Cho ngươi nếm thử tư vị của lạc thất tán." Một làn khói trắng bay về phía Bắc Thần Linh Nhi, nàng ta vội vàng nín thở, nhưng đã quá muộn, vẫn là hít vào một ít.
Một giây sau, tứ chi bắt đầu vô lực, cả người ngã nhào xuống đất.
"Lão thổ phỉ quá đê tiện vô sỉ, đánh không lại người ta, lại còn dùng thủ đoạn bẩn thỉu." Lạc Khinh Ca bĩu môi khinh bỉ nói.
“Không phải ngươi nói hắn là thổ phỉ à?” Thổ phỉ sẽ cùng ngươi nói đạo lý giang hồ sao, nếu vậy, bọn chúng còn làm thổ phỉ để làm gì?”
Lạc Khinh Ca: "..."
Tuy nhiên, tiểu tử này nói cũng có lý.
Vân Chiến trốn trong chỗ tối thực sự sắp phát điên rồi, công chúa Lam Linh đã bị bắt, hai người này vẫn còn ở đây thảo luận thổ phỉ có đạo đức hay không.
Lão thổ phỉ nhìn xuống Bắc Thần Linh Nhi đang nằm dưới đất, cười dâm đãng: "Tiểu mỹ nhân, ngươi có phục hay không, ha ha ha ha..."
Nói xong, hắn bắt đầu cười ha ha.
Bọn đàn em đứng một bên lập tức nhao nhao nịnh hót hô to: “Đại vương vạn tuế, Đại vương võ công cái thế, vô địch thiên hạ.”
Bọn chúng không có liêm sỉ, hết lời ca tụng công trạng của lão đại nhà mình, hoàn toàn không để ý đến thủ đoạn bỉ ổi vừa rồi của lão ta.
"Tiểu thư." Cầm Nhi vội vàng chạy tới, cố gắng đỡ Bắc Thần Linh Nhi ngồi dậy.
Bởi vì sức của nàng ấy yếu, thế nên ngay khi vừa kéo Bắc Thần Linh Nhi lên khỏi mặt đất được tí ti, thì cả hai người đều ngã xuống đất.
Nàng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt tên thổ phỉ, "Quân ăn cướp, ngươi đê tiện vô sỉ, thế mà hạ thuốc tiểu thư, quá vô sỉ mà."
Bắc Thần Linh Nhi kéo nàng, "Cầm Nhi, kệ đi, không thể giảng đạo lý với những kẻ cặn bã này đâu."
Mặc dù nơi này cách kinh thành không xa, nhưng lại là một đoạn đường hoang tàn vắng vẻ không có người sinh sống.
Họ bị cầm chân ở đây lâu như vậy, nhưng cũng chưa từng thấy có ai đi qua.
Trước đó, nàng ta đã gửi tín hiệu cầu cứu, viện binh có lẽ đang gấp rút đến đây.
Nếu thật sự không được, vậy thì nàng chỉ còn cách tiết lộ thân phận, nhưng nàng không biết mình có thể trấn trụ được đám thổ phỉ liều lĩnh này hay không.
Tên lão đại nghe xong đối thoại của các nàng, ậm ừ, vẫy tay với thuộc hạ: “Mang các nàng lên xe ngựa, chúng ta trở về sơn trại thôi.” Hắn vừa dứt lời, thì có hai tên cướp đi ra, mỗi tên kéo một người rồi nhét chủ tớ hai người vào trong xe ngựa.
Cả đám lục soát những người tuỳ tùng đã ngã xuống, vơ vét một lần nữa, xong xuôi chỉnh đốn lại đội ngũ và chuẩn bị quay về.
Trò hay xem xong rồi, đã đến lúc ra tay cứu người.
Lạc Khinh Ca xoa cằm, quay đầu nói với Long Lăng Thiên: "Tiểu Thiên Nhi, bây giờ đệ trèo lên cây đi, đừng để bất cứ ai phát hiện ra, có những cái bẫy do thợ săn đặt ở bên kia, tỷ sẽ qua đó dụ đám người kia đi vào bẫy đó.”
"Làm sao ngươi biết có bẫy rập?" Long Lăng Thiên hơi híp mắt lại, cực kỳ hứng thú hỏi.