Mục lục
Tà Quân Sủng Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“...” Nghe vậy, Lạc Khinh Ca loạng choạng suýt ngã, lảnh lót tiếng ca đột nhiên im bặt.

Nàng giơ tay cốc mạnh vào đầu Long Lăng Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiểu tử thối, đây gọi là cảm thụ âm nhạc sao có thể dùng từ ‘sủa’ để nói về nó.”

Tâm tình tốt đẹp của nàng, tự dưng bị câu nói độc mồm của hắn dập tắt triệt để.

Long Lăng Thiên nhíu chặt mày, đáy mắt hiện lên một tia âm trầm.

Nữ nhân chết tiệt! Lại gõ đầu hắn, món nợ này ghi sổ trước, về sau chậm rãi tính toán.

Hắn nắm chặt nắm đấm, che giấu lửa giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Ngươi nói không sai, so với quạ kêu còn tệ hơn, thực sự không thể dùng từ sủa.”

Nói xong, phất tay áo, ưu nhã bước đi trên đôi chân ngắn bé nhỏ.

“...”

Còn tệ hơn tiếng quạ kêu, ừ thì nàng thừa nhận mình không có thiên phú ca hát, nhưng dù gì giọng hát cũng trong trẻo ngọt ngào, không đến nỗi khó nghe đi.

Lạc Khinh Ca lườm tiểu hài tử nào đó đang giả vờ làm người lớn, rồi khẽ thở dài một hơi: “Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử mà thôi, làm sao có thể hiểu được thần khúc tuyệt vời này của ta chứ.”

Cùng một đứa trẻ thảo luận âm nhạc chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Long Lăng Thiên hơi khựng lại, ôm trán không nói nên lời.

Trước giờ chỉ biết nữ nhân này văn hoá thấp, kiêu ngạo độc đoán, không ngờ nàng ta còn tự luyến như vậy.

Lạc Khinh Ca đang định đuổi theo, đột nhiên, có một mùi tanh hôi xộc vào mũi nàng, khiến nàng không khỏi nhíu mày.

Làm sao lại có mùi máu tươi nồng nặc như vậy? Vội nhìn xung quanh dò xét.

Chợt, nàng nhìn thấy một mảng lớn máu loãng màu đen, còn có cả một đống lớn máu thịt lẫn lộn phía sau gốc cây, nhìn không rõ là thứ gì.

Lạc Khinh Ca nhất thời tò mò, rón ra rón rén đi về phía đống máu thịt đó.

Đi tới gần, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi, hương vị khiến người ta chỉ muốn nôn mửa ngay tức thì.

Đến khi nhìn rõ thứ này, nàng liền cảm thấy trong dạ dày có thứ gì đó dâng lên họng, may là tối hôm qua từ khi tỉnh lại nàng cũng chưa ăn gì, nếu không nàng đúng là nôn ra thật.

Nhìn nó giống như con trăn khổng lồ, với hai móng vuốt ở phía trước.

Bị giết một cách dã man, đầu bị nứt lộ ra bộ óc ghê tởm bên trong, toàn thân không còn xót lại mảnh da nào, máu thịt bê bết, còn có một ít máu loãng không ngừng thấm ra bên ngoài.

Lột da mổ não, quá tàn nhẫn! Rốt cuộc có bao nhiêu hận thù mới có thể làm đến tình trạng này.

Lúc này Lạc Khinh Ca bỗng nhẹ giọng”Ê?” Ánh mắt nàng lộ ra nghi hoặc.

Vết rách trên da rất gọn gàng, nhìn không giống như bị xé ra mà giống như bị vũ khí sắc bén rạch ra.

Ngoại trừ con người thì còn có ai có thể dùng vũ khí sắc bén chứ, khẳng định có người đã tới nơi này.

Thân trăn vẫn còn rỉ máu, thời gian lột da chắc chắn cách đây không lâu.

Lạc Khinh Ca cẩn thận nhìn con trăn kỳ lạ này, đột nhiên cảnh tượng trước khi rơi xuống vách đá đêm qua xông vào tâm trí nàng, đôi mắt nàng không tự chủ nheo lại, trên người nàng xuất hiện hơi thở lạnh lùng hiếm thấy.

Chắc chắn đây là con trăn muốn ăn họ tối hôm qua, tuy lúc đó trời tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng cơ bản.

Chẳng lẽ lúc bọn họ rơi xuống, quái trăn cũng rơi xuống theo?

Nàng và Long Lăng Thiên đại nạn không chết, nhưng quái trăn này không thể nào may mắn như vậy.

Nàng đoán có người đi ngang qua nơi này, thấy con trăn đã chết, bèn lột da moi đầu nó và lấy ra thứ họ cần.

Lúc này ánh mắt của Lạc Khinh Ca chợt loé, trong lòng nàng hiểu rõ mọi chuyện.

Vậy thì tiếng động của ‘vật nặng’ rơi xuống đất lúc trước, không thể nghi ngờ là của người đó, hơn nữa khẳng định da của quái trăn chính là do hắn lột, chỉ là vì sao người đó lại muốn trốn tránh bọn họ?

Có thể gọn gàng lột lớp da trên thân quái trăn bản lĩnh hẳn là không tệ, không cần thiết phải trốn tránh một nữ nhân và một đứa trẻ.

Người nọ cố ý tránh né bọn họ, hẳn là quen biết với nguyên thân Lạc Khinh Ca hoặc Long Lăng Thiên mới đúng, rốt cuộc người đó là địch hay là bạn?

Trong lòng Lạc Khinh Ca chồng chất nghi ngờ, không để ý lui lại phía sau một bước, dưới chân giẫm phải thứ gì đó mềm nhũn, theo bản năng nàng hét to một tiếng: “Aaaa.“

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK