Lạc Khinh Ca liếc nhìn nàng ta qua khóe mắt, với một nụ cười xấu xa trên môi, ngâm nga một giai điệu nhỏ, khỏi phải nói có bao nhiêu tự tại. Ngọc Nhi ở phía sau thật sự tức giận, chỉ cần dẫn được nàng đến chỗ mua vải thì nàng ta liền được giải thoát rồi, nghĩ đến đây, phiền muộn trong lòng không khỏi nhẹ đi một chút. “Quận chúa, nô tỳ muốn mua vải, có thể cùng nô tỳ đi mua vải trước được không?” Ngọc Nhi cố hết sức ôm đồ đạc, bước tới hết lời thuyết
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.