Công việc cuối tuần vẫn còn chất đống một ít. Nhìn thấy chú mèo nhỏ bên cạnh đã dần chìm vào giấc ngủ, Từ Thanh Phong liền lấy máy tính từ phòng làm việc, mang ra ghế sofa để tiếp tục công việc.
Người đàn ông tập trung làm việc, khóe mắt vô thức liếc qua một cái—chú mèo nhỏ đã ngủ say, miệng còn chóp chép nhai nhai bàn chân của chính mình. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, trong ánh mắt lóe lên chút dịu dàng không dễ nhận ra.
Không kìm được, anh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa chiếc bụng mềm mại của nó, rồi giúp nó kéo bàn chân bé nhỏ ra khỏi miệng, khẽ thở dài:
"Đúng là đồ tham ăn, ngủ cũng không quên nghĩ đến đồ ăn nữa."
Ngoài cửa sổ, từng cơn gió nhẹ thổi tung mép rèm, để lộ ra mấy đôi mắt đang lén lút dõi theo cảnh tượng bên trong.
Một con mèo lớn toàn thân đen tuyền hạ giọng nói:
"Thằng nhóc này, tôi cứ có cảm giác nó không phải người tốt lắm đâu. Tôi nghi là bảo bối của chúng ta đã rơi vào hang cọp rồi!"
Bên cạnh, một con mèo tam thể hiếm khi không phản bác, đồng tử đen sâu thẳm ánh lên một tia lạnh lẽo khó phát hiện. Nó nghiêm túc quan sát người đàn ông kia, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm khó tả. Nhìn thế nào cũng thấy hắn ta không phải kiểu người vô hại như vẻ bề ngoài.
Lúc trước, rốt cuộc tại sao lại chọn giao bảo bối cho hắn chứ?!!
Nghĩ đến đây, mèo tam thể không nhịn được nữa, liền giơ chân tát mạnh lên đầu con mèo vàng mập ú bên cạnh. Lông toàn thân nó xù lên, cúi đầu nghiêm nghị trách mắng:
"Lúc đó mày nghĩ cái gì vậy hả? Giờ thì hay rồi, đợi đến khi bảo bối lớn lên, nó nhận ra bản thân không giống bình thường nữa thì làm sao đây?!"
Mèo vàng mập lập tức xị mặt, ấm ức nhưng không dám lên tiếng.
Rõ ràng lúc đó cả đám đều đồng ý mà! Sao bây giờ chỉ có mỗi mình nó bị lôi ra gánh tội thế này?!
Nó lén liếc sang con mèo đen bên cạnh—đúng lúc bắt gặp ánh mắt đắc ý của đối phương, thế là nó không chút do dự giơ móng vả thẳng một cái!
Mèo đen bị đánh một cú trời giáng, lập tức giơ chân trả đũa. Thế là, hai con mèo cứ thế nhào vào nhau, đánh lộn loạn xạ ngay tại chỗ.
Mèo tam thể cẩn thận chải chuốt lại bộ lông một lượt, sau đó nhảy lên bệ cửa sổ, nhẹ nhàng lách mình qua khe hở, mượn lực đáp xuống ngay trước mặt người đàn ông. Nó liếc Từ Thanh Phong một cái, rồi ung dung cuộn tròn lại bên cạnh chú mèo con, lười biếng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Từ Thanh Phong thản nhiên nhìn lướt qua một chút. Trong lòng anh thoáng dâng lên một cảm giác kỳ lạ đối với đám mèo lớn này. Anh nghi ngờ rằng bọn chúng chưa chắc đã thực sự muốn giao Quả Quả cho anh nuôi—chỉ là lý do sâu xa hơn, hiện tại anh vẫn chưa rõ ràng.
Chẳng mấy chốc, hai con mèo còn lại cũng thuần thục trèo vào, thế là trên ghế sofa lập tức chật kín toàn mèo là mèo. Không con nào có chút khách sáo nào cả.
Khoé miệng Từ Thanh Phong hơi co giật. Lũ mèo này đúng là chẳng hề coi anh là người ngoài chút nào.
Anh thầm nghĩ, chẳng lẽ tất cả họ nhà mèo đều có cái tính vô tư, tự nhiên như vậy sao?
Nhìn sang Quả Quả đang say ngủ, không hề hay biết gì, còn lật người một cái, Từ Thanh Phong không khỏi bật cười. Sau này có bị người ta bán đi, chắc cũng chẳng biết mất!
Quả Quả bị hơi ấm xung quanh đánh thức. Nó cựa quậy, giơ móng đẩy đẩy những thứ mềm mềm bên cạnh. Cảm giác quen thuộc khiến nó vô thức dụi dụi thêm vài cái.
Mở mắt ra, thấy gương mặt quen thuộc ngay trước mắt, ánh mắt Quả Quả lập tức sáng rực lên. Nó vui vẻ cọ cọ vào mèo tam thể bên cạnh.
Mèo tam thể đưa móng đè nhẹ lên chú mèo nhỏ đang ngọ nguậy không yên, ôm nó vào lòng, rồi hít nhẹ một hơi, giọng cưng chiều:
"Meo~ Bảo bối ngủ ngon không?"
"Meo~ Ngon lắm, chú Hoa!" Quả Quả nũng nịu dụi đầu vào cổ mèo tam thể, hai cái móng nhỏ theo bản năng bắt đầu đạp đạp vào bụng đối phương.
Từ Thanh Phong nghe hai con mèo nhỏ giọng gọi nhau, ánh mắt bất giác dừng lại trên người Quả Quả . Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe lấp lánh của nó, chân mày anh thoáng cau lại.
Hình như... trong không khí có chút gì đó hơi chua chua... mà không biết từ đâu xộc thẳng vào mũi mình thế này?
Sau khi thức dậy, mấy con mèo lớn thay nhau liế.m lông cho Quả Quả . Dù sao thì, một chú mèo nhỏ vẫn còn mang mùi sữa thế này, có ai mà không thích chứ.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Từ Thanh Phong bỗng dưng cảm thấy có gì đó sai sai. Trong lòng anh dâng lên một cảm giác bực bội khó hiểu.
"Meo~ Lát nữa mình ăn cá nhé?"
Nhìn bóng dáng ai đó đã vào bếp, Quả Quả lại nhẹ nhàng cọ cọ vào đám mèo lớn, không ngừng làm nũng.
Mèo tam thể liế.m nhẹ lên đầu chú mèo nhỏ, đung đưa cái đuôi để thu hút sự chú ý của nó, rồi khẽ từ chối:
"Bọn chú chỉ ghé thăm bảo bối thôi. Bảo bối, con nhớ nhé, loài người là sinh vật dễ thay đổi lắm. Đôi khi, con cần phải biết làm nũng nhiều một chút, như vậy họ mới yêu thích con. Lần sau bọn chú lại đến thăm con."
Dứt lời, mấy con mèo lớn lần lượt vỗ nhẹ vào bàn chân mềm mại của Quả Quả , sau đó đồng loạt nhảy lên cửa sổ, nhanh chóng rời đi.
"A Hoa, làm vậy bảo bối sẽ buồn lắm đấy! Chúng ta cứ thế mà đi sao?"
Mèo đen khàn giọng lên tiếng giữa màn đêm.
Mèo tam thể khựng lại một chút, quay đầu nhìn về phía căn hộ đang khuất dần trong bóng tối, giọng trầm thấp:
"Bọn mình không thể ở bên bảo bối cả đời được. Nó sẽ lớn lên, còn bọn mình thì... sớm muộn gì cũng sẽ chết dần đi thôi."
Nói xong, nó dứt khoát xoay người, biến mất trong màn đêm.
Quả Quả ngơ ngác nhìn bóng dáng những con mèo lớn dần dần khuất xa. Nó chớp mắt, giọng mang theo chút tủi thân:
"Meo~ Sao mấy chú không ăn cá cùng con chứ?"
Bên ngoài trời đã tối hẳn. Quả Quả ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, đôi mắt long lanh hướng về phía cửa sổ, ánh nhìn lộ ra vẻ buồn bã.
Từ Thanh Phong nhẹ nhàng bế chú mèo nhỏ đang cô đơn vào lòng, vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó, giọng trầm ấm khẽ thì thầm:
"Quả Quả ngoan, anh sẽ ở bên em thật lâu... nên em cũng phải vậy nhé."
Quả Quả nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt. Nó chầm chậm đưa cái bàn chân hồng mềm áp lên môi anh, giọng non nớt:
"Meo~ Được, đóng dấu."
Màn đêm dần buông xuống. Trong một căn hộ nhỏ, có một người đàn ông đang thầm hứa với một chú mèo con—một lời hứa bé nhỏ nhưng chất chứa rất nhiều chân thành.
Tác giả: Hôm nay khi lướt thấy mấy bé mèo con trên TikTok, tự nhiên lại nhớ đến Quả Quả của tôi! Tôi cảm thấy Quả Quả cũng đáng yêu y như vậy luôn!!
Ngài Tiêu ghen rồi kìa! Cười chết mất, lại còn đi ghen với cả mấy con mèo nữa chứ! Nếu tôi có mặt ở đó, chắc tôi cũng ghen luôn ấy.
Ngày mai tôi thật sự không viết nữa đâu!!!!!! Tôi phải nghỉ ngơi một ngày đã!!!