Sáng hôm sau, ánh sáng ngoài cửa sổ len lỏi qua những tán cây, tạo nên những vệt loang lổ trên nền nhà.
Trên chiếc giường trong căn hộ, bóng dáng con sói đen tối qua đã không còn nữa. Thay vào đó, một chàng trai trẻ đang trần trụi nằm đó, phía dưới anh là một cái đầu lông xù nhỏ bé.
Mèo con phía dưới khẽ mở mắt, duỗi người lười biếng một cái. Trọng lượng vô danh đè lên người khiến nó cảm thấy hơi chật chội, không thể vươn mình thoải mái. Dùng đôi chân mềm mại đẩy đẩy người đàn ông phía trên, nó chạm vào một thứ vừa ấm áp vừa mềm mại, khiến nó thích thú không rời.
Thế là, sáng sớm, một vòng "nhào bột" bắt đầu.
Người đàn ông trên giường hơi động mí mắt, lông mày nhíu lại, dường như bị quấy rầy giấc mộng đẹp. Cảm giác ngứa ngáy xen lẫn chút đau râm ran lan tỏa từ vùng bụng khiến anh bất đắc dĩ chống tay ngồi dậy. Nhìn xuống chú mèo nhỏ đang hăng say giẫm giẫm trên bụng mình, giọng nói anh trầm thấp:
"Mèo con làm chuyện xấu thì phải bị phạt."
Nói xong, anh tóm lấy chú mèo định chạy trốn và ôm lấy mà hôn lấy hôn để. Tiện thể còn chiếm không ít lợi lộc, khiến Quả Quả tức đến phồng má ngay từ sáng sớm.
Sau khi trêu chọc đủ, anh thả nó ra rồi đi đến tủ quần áo. Nhớ lại bộ đồ hôm qua bỏ lại ở phòng khách có lẽ không thể mặc được nữa, anh dứt khoát khỏa thân chọn quần áo mới.
Mèo nhỏ đang chải chuốt bộ lông của mình, vô tình liếc thấy bóng dáng trắng toát của người đàn ông liền vung móng cào mạnh xuống giường, miệng lầm bầm:
"Meo~ Biế.n thá.i, không biết xấu hổ!"
Rồi nó nhanh như chớp chui tọt vào chăn.
Nghe thấy tiếng động, Từ Thanh Phong quay đầu lại nhưng không thấy Quả Quả đâu, chỉ thấy một cái bọc nhỏ hơi nhô lên trên giường. Anh nhẹ nhàng lật một góc chăn lên, bắt gặp mèo con đang len lén nhìn mình một cái, sau đó lập tức quay mặt đi vì anh vẫn chưa mặc quần áo.
Thanh Phong cúi đầu nhìn bản thân, vẫn còn trần trụi như cũ. Anh bật cười, cố ý nghiêm túc nói:
"Anh mặc xong rồi, Quả Quả."
Mèo con ngây thơ chầm chậm ló đầu ra, chỉ để phát hiện người đàn ông vẫn chưa mặc gì cả, lại còn cười rất gian.
Mèo con vừa xấu hổ vừa tức giận, lập tức vung móng tát một cái lên tay anh.
Từ Thanh Phong nhìn dấu móng mèo in trên tay mình, khóe môi vô thức nhếch lên. Quả Quả thực sự rất dễ chọc, trêu ghẹo nó thế này thật sự rất thú vị.
———
Buổi chiều, vì phải tham gia một hoạt động ở trường, Từ Thanh Phong nhanh chóng giải quyết bữa trưa của mình và mèo con. Anh thay một bộ vest đen, không quá trang trọng nhưng vẫn vô cùng tinh tế. Đôi vai rộng, vòng eo thon gọn, vẻ ngoài vốn đã tuấn tú nay lại càng thêm cuốn hút.
Trước khi ra khỏi nhà, anh quyết định mang Quả Quả theo. Lần trước nó bị thương khiến anh vẫn còn sợ hãi, không yên tâm để nó ở nhà một mình. Dù có đàn mèo hoang ở khu nhà bỏ hoang gần đó, nhưng mấy con mèo lớn ấy đâu có đáng tin.
Xa xa trong khu nhà cũ, vài con mèo hoang đang lười biếng tắm nắng, vô duyên vô cớ hắt xì một cái, rồi lại uể oải ngủ tiếp.
Mèo con trong lòng anh thò đầu ra, quan sát xung quanh một lượt rồi lại rụt vào.
Thanh Phong cúi xuống nhìn, nhớ lại trước khi ra ngoài, anh đã dùng mấy món ngon để dụ dỗ Quả Quả ngoan ngoãn.
Cũng may mèo con khá nhẹ, nếu có người thấy lồng ng.ực hay bụng anh hơi phồng lên, chắc cũng chỉ nghĩ anh là kiểu người có cơ bắp rắn chắc, mà anh cũng chẳng quan tâm lắm.
"Thầy Từ!"
Một giọng nữ không lớn không nhỏ cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Từ Thanh Phong nhìn sang, khẽ gật đầu một cách thờ ơ. Đối với cô học trò này, anh thực sự không có ấn tượng gì, vì lớp học quá đông, khó mà nhớ hết từng người.
Nữ sinh nở nụ cười ngọt ngào, lễ phép nói:
"Thầy Từ, cố vấn khoa bảo bọn em ra đón giảng viên chuyên ngành. Em sẽ dẫn đường giúp thầy nhé?"
"Cảm ơn."
Từ Thanh Phong cũng không từ chối ý tốt của sinh viên. Đi theo hướng có sẵn, anh cũng đỡ mất thời gian lòng vòng, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của mèo con trong lòng mình.
Cô nữ sinh đi phía trước lén lút liếc nhìn thầy giáo bên cạnh.
Trước giờ, mọi người luôn nghĩ thầy Từ là người lạnh lùng, nghiêm khắc, không có chút cảm xúc nào. Nhưng có lẽ, thầy không hoàn toàn như những lời đồn.
Ánh mắt cô vô tình dừng lại trên ngực anh, rồi lập tức rời đi. Trong đầu cô bỗng xuất hiện những suy nghĩ lung tung—sao dáng người thầy lại khác xa khuôn mặt thế này?! Không nhìn, không nhìn!
Khi đến hội trường, phần lớn sinh viên đã lục tục tìm chỗ ngồi. Từ Thanh Phong đi thẳng đến hàng ghế dành cho giảng viên chuyên ngành rồi ngồi xuống.
Các giảng viên khác chỉ liếc nhìn anh một cái rồi thôi, chẳng ai có ý muốn bắt chuyện. Chủ yếu là vì thầy Từ gần như chưa bao giờ chủ động chào hỏi họ. Mỗi lần gặp nhau cũng chỉ có họ đơn phương lên tiếng, không khí ngại ngùng vô cùng.
Bên cạnh anh, một người phụ nữ tên Trương Linh hơi sững lại, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp. Đã lâu rồi cô không gặp người đàn ông này.
Bộ vest vừa vặn ôm lấy thân hình gầy gò nhưng rắn rỏi của anh, dường như còn đẹp trai hơn trước. Cô theo thói quen mở túi xách, định lấy son ra dặm lại, nhưng rồi tay khựng lại giữa chừng. Một lát sau, cô lắc đầu, cảm thấy không còn cần thiết nữa.
———
Nửa tiếng sau, khi mọi người đã đến đông đủ, buổi lễ mới chính thức bắt đầu.
Mở màn vẫn là những lời phát biểu dài dòng và dễ ru ngủ. Từ Thanh Phong day day thái dương, tai tràn ngập những câu nói vô nghĩa. Anh cúi xuống nhìn mèo con trong lòng—bốn chân duỗi thẳng, ngủ ngon lành.
Anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay chạm vào bàn chân hồng hồng của nó. Lúc này, sự phiền muộn trong mắt anh mới dần tan biến.
Đến lượt giảng viên chuyên ngành phát biểu, anh đứng dậy, giọng điệu lạnh nhạt, chỉ nói vài câu cho có lệ. Phía dưới, sinh viên vỗ tay như sấm rền—tuy thầy Từ tính tình không tốt, nhưng đẹp trai và có năng lực, thế là đủ!
Khi buổi biểu diễn bắt đầu, hai MC trên sân khấu hào hứng dẫn dắt chương trình. Sân khấu mở màn, sinh viên lần lượt lên biểu diễn.
Hàng ghế giảng viên gần với loa sân khấu, khi phần nhạc cao trào vang lên, Từ Thanh Phong cảm thấy mèo con trong lòng khẽ run rẩy.
Ngay sau đó, một cái đầu nhỏ ló ra.
Ánh mắt xung quanh lập tức đổ dồn về phía anh. Thanh Phong bình tĩnh chọc nhẹ vào đầu mèo con.
Quả Quả ngáp dài—mèo con không có hứng thú với những thứ này, vẫn muốn ngủ tiếp cơ.
Những người xung quanh nhìn nhau, biểu cảm phức tạp.
Bọn họ vốn đã cảm thấy tính cách thầy Từ quái dị, không ngờ ngay cả mèo cũng dám mang đến một nơi như thế này. Điều đáng nói là anh vẫn rất thản nhiên, chẳng hề lo lắng sẽ gây ảnh hưởng gì. Còn gì để nóinữa không? Trâu bò thật sự!
Bên cạnh, Trương Linh khẽ nhíu mày.
Thì ra, người đàn ông này không phải không có cảm xúc. Chỉ là, anh chỉ quan tâm đến những thứ anh thích mà thôi.
Phía sau, đám sinh viên xì xào bàn tán.
"Mấy thầy cô khác đều đang nhìn thầy Từ!"
"Gì cơ? Có chuyện gì hot hả?"
"Không biết! Mau nhìn thử đi!"
Nhờ có mèo con bên cạnh, Từ Thanh Phong vẫn bình thản xem hết chương trình. Mặc dù... cũng chẳng có gì thú vị cả.
———
Sau khi buổi lễ kết thúc, lúc bước ra khỏi cổng trường, anh có vẻ hơi vội vàng.
Vừa ra ngoài, anh liền bế mèo con lên, hôn một cái, ánh mắt đầy dịu dàng khen ngợi:
"Quả Quả ngoan nhất, giỏi nhất!"
"Meo~ Hừ, vậy phải mua thật nhiều đồ ăn thưởng cho em!"
Đuôi mèo con ve vẩy, đầu đuôi liên tục cọ cọ lên cằm anh.
Từ Thanh Phong bật cười, bước chân tự nhiên hướng về phía trung tâm thương mại.
Từ xa, giọng nói dịu dàng xen chút dỗ dành vang lên:
"Ngày mai đi tiêm phòng nhé... Được không?"
...
Thịt hộp, cá khô, sữa, đồ ăn vặt...
Meo meo meo!