Một người một mèo dần dần trở nên hòa hợp hơn trong cuộc sống hằng ngày. Từ Thanh Phong từng nghĩ đổi sang một công việc khác sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng bây giờ nhìn tin nhắn trong nhóm chat liên tục nhảy số, đôi mày anh thoáng cau lại, mang theo chút bực bội.
Dạo gần đây, các khoa trong trường chuẩn bị tổ chức sự kiện, với tư cách là giảng viên chuyên môn, anh cũng phải tham gia. Ngoài ra, anh còn phải xử lý không ít vấn đề về bài tập của sinh viên. Từ Thanh Phong tiện tay ném điện thoại sang một bên, định tranh thủ vu.ốt ve Quả Quả một lúc để thư giãn.
Anh nhìn thấy mèo con đang ôm đồ chơi, nghiêng đầu nhìn mình, còn cố tình nháy mắt một cái. Từ Thanh Phong lặng lẽ cầm điện thoại lên, thấp giọng nói: "Quả Quả, nhìn qua đây nào."
Ngay khoảnh khắc mèo con quay đầu, anh nhanh chóng bấm chụp. Trong ảnh, Quả Quả ngoan ngoãn nhìn thẳng vào ống kính, vẻ đáng yêu dường như sắp tràn ra khỏi màn hình.
Anh lập tức ôm lấy mèo con, vỗ vỗ lên bộ lông mềm mại của nó khi thấy nó sắp nổi giận mà dựng lông lên. Anh chỉ vào bức ảnh trên màn hình, cười tủm tỉm nói: "Đây là Quả Quả của chúng ta, đáng yêu quá!"
Quả Quả đưa chân chạm vào bức ảnh trên màn hình, có chút khó hiểu vì sao mình lại xuất hiện trong thứ này. Nó tò mò vỗ mạnh một cái, màn hình lập tức trượt sang bức ảnh tiếp theo.
Bức ảnh chụp một chú mèo nhỏ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, góc chụp chỉ thấy được nửa bên mặt, nhưng vẫn có thể thấy rõ nét đẹp trời sinh của nó.
"Meo~ Đây là tôi sao?" Quả Quả nghiêng đầu nhìn Từ Thanh Phong như đang tra hỏi, ý muốn hỏi anh đã chụp bức này từ lúc nào.
Từ Thanh Phong nhẹ nhàng lấy lại điện thoại, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của mèo con. Anh sợ mình không kiềm chế được mà lại muốn ôm nó vào lòng để "hít mèo", bèn chậm rãi nói: "Quả Quả đẹp như vậy, có muốn chụp thêm vài tấm nữa không?"
Chưa đầy hai giây sau, anh đã thấy Quả Quả lon ton chạy đi, mang hết đống đồ chơi của mình ra, lần lượt đặt lên ghế sofa, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh chúng.
Từ Thanh Phong khẽ che đi ý cười nơi khóe môi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Mèo con đáng yêu quá mức có phải phạm luật không?
Anh nhanh chóng chụp mấy tấm, phát hiện Quả Quả rất biết thay đổi tư thế—lúc thì nằm, lúc thì bò, liên tục thay đổi dáng vẻ. Dĩ nhiên, anh không thể bỏ lỡ khoảnh khắc nào, bức ảnh cứ thế lần lượt được lưu lại.
"Xong rồi, lại đây xem nào." Anh vẫy tay gọi, nhìn thấy mèo con chạy nhanh tới, liền giơ tay nhẹ nhàng chống lên trán nó, cười nói: "Quả Quả của chúng ta thật sự quá đẹp."
"Meo~ Biế.n th.ái, nói không sai, đúng là như vậy." Quả Quả cọ cọ lên cánh tay anh, tỏ vẻ rất vui vẻ.
Anh khẽ hôn lên đỉnh đầu mèo con, quả nhiên mèo nhỏ trong lòng không nhúc nhích, mặc cho anh ôm bóp đủ kiểu. Anh cẩn thận lướt qua từng bức ảnh, một người một mèo cùng nhau thưởng thức.
Từ Thanh Phong lúc này càng hiểu rõ—mèo đúng là liệu pháp giảm stress tốt nhất.
Anh mở điện thoại, xem qua những câu hỏi của sinh viên, rồi tìm trong thư viện ảnh mấy tài liệu quan trọng để gửi đi.
Không ngờ, trong số mấy bức ảnh được gửi đi, lại vô tình lẫn vào một tấm ảnh của mèo con...
Đối phương nhận được tin nhắn, trên trán gần như khắc hai chữ "vui vẻ" rõ ràng. Nhưng khi lướt đến tấm ảnh cuối cùng, người đó khựng lại—đây là chụp ở nhà sao? Nhưng tại sao thầy lại gửi cái này, chẳng lẽ đang khoe mèo với mình?
Sinh viên nọ nhanh chóng phản ứng, lập tức khen ngợi:
"Thầy Từ, mèo của thầy đẹp quá, đáng yêu thật đấy! So với mấy con mèo trên mạng còn xinh hơn nhiều!"
Từ Thanh Phong: ...
Anh xoa xoa trán, định bụng nghiêm túc phê bình một trận, nhưng vừa nhìn lại ảnh mình gửi, phát hiện không thể thu hồi nữa. Thế là anh dứt khoát thừa nhận:
"Ừm, em nói đúng."
Sinh viên: ...
Thôi thì cứ làm bài tập tiếp vậy, dù sao tính khí thầy mình thay đổi thất thường, khó mà đoán được. Nhân lúc tâm trạng đối phương có vẻ tốt, có lẽ có thể hỏi thêm vài câu nữa.
Từ Thanh Phong cũng cảm thấy mèo của mình đúng là đẹp. Lúc này, Quả Quả đang lười biếng nằm ngủ trong lòng anh, cái bụng nhỏ phập phồng theo từng nhịp thở.
Anh nhẹ nhàng xoa bụng mèo con, ánh mắt dần trở nên sâu xa.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Mèo con trong lòng cũng trở mình, anh vỗ nhẹ trấn an nó.
Trên màn hình hiện lên một dãy số lạ, không chút do dự, anh lập tức tắt máy.
Ngay sau đó, một tin nhắn hiện ra:
"Tôi là Lý Văn, hai tuần nữa tổ bộ môn chúng ta sẽ cử một số giảng viên đi H thị học tập. Tôi thấy thầy không trả lời tin nhắn trong nhóm, trưởng khoa bảo tôi báo lại cho thầy."
"Ừm."
Trong lòng anh đột nhiên cảm thấy khó chịu vô cớ, ánh mắt có chút mơ màng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Đang miên man suy nghĩ, mèo con trong lòng bỗng vươn mình duỗi người, chậm rãi mở mắt rồi dùng móng vỗ nhẹ lên anh, ánh mắt hướng về phía cửa.
Từ Thanh Phong nhìn Quả Quả, không nhịn được bật cười. Mấy ngày nay, từ khi cái chân bé xíu của nó lành lại, nó bắt đầu thích chạy ra ngoài chơi, chắc là thấy ở nhà hơi chán. Mà yêu cầu này thì anh không thể từ chối được rồi.
Bây giờ đã vào đầu thu, buổi trưa cũng mang theo chút se lạnh, hương hoa quế ven đường thoang thoảng dễ chịu. Mèo con trong lòng anh bắt đầu vùng vẫy, muốn được thả xuống đất.
Từ Thanh Phong khẽ vỗ nhẹ lên mông nó, buồn cười nhìn nó nhanh chóng chạy về phía trước.
Quả Quả trông thấy một chú chim nhỏ bên vệ đường, nó lập tức rón rén bước tới, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh con chim. Con chim kia nhảy nhót một chút, thậm chí còn chủ động tiến lại gần Quả Quả, khung cảnh vô cùng hòa hợp.
"Meo~ Bi.ến th.ái, chụp ảnh đi!" Quả Quả nhìn Từ Thanh Phong, trong khoảnh khắc ấy, anh dường như thực sự hiểu được ánh mắt của nó.
Anh lấy điện thoại ra, ngồi xuống chụp một tấm ảnh vô cùng yên bình giữa mèo con và chim nhỏ.
Nhưng ngay sau khi chụp xong, con chim kia bỗng đập cánh bay đi, để lại trên đầu Quả Quả một cục... không rõ nguồn gốc.
"Meo!!! Con chim xấu xa!" Quả Quả lập tức dựng lông, giận dữ vung móng vuốt trong không trung, nhưng con chim đã bay mất dạng.
Từ Thanh Phong cũng không ngờ lại xảy ra chuyện này, anh vội vàng bế lấy Quả Quả, nhẹ nhàng dỗ dành:
"Chúng ta về nhà tắm nhé? Quả Quả ngoan."
Mèo con trong lòng giận dỗi vùi đầu vào người anh, không thèm để ý nữa.
Từ Thanh Phong vừa vỗ nhẹ lên lưng Quả Quả để trấn an, vừa khẽ cong môi, nụ cười nơi khóe miệng không cách nào che giấu được...
Tác giả: Tôi biết mọi người đang thắc mắc khi nào mèo con sẽ biến thành người. Thực ra, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách viết, bao gồm cả chuyện yêu đương sau này nữa. Tôi cần cân nhắc kỹ hơn.
Quan trọng nhất là tôi chỉ giỏi viết mấy chuyện đời thường thôi, kiểu truyện chẳng có cốt truyện gì cả.
Trong đầu tôi nghĩ ra đủ thứ tình tiết về sau, nhưng khi bắt tay vào viết thì lại dễ bị bí quá.
Hãy cho tôi thêm chút thời gian nhé. Thật ra, dù tôi rất thích mèo, nhưng hình dạng con người của Quả Quả trông như thế nào thì tôi vẫn chưa rõ. Tuy nhiên, tôi nghĩ, dù có thế nào đi chăng nữa... chắc chắn cũng sẽ rất đáng yêu!