Hai ngày sau, Từ Thanh Phong sắp xếp hành lý cho cả hai, dẫn theo chú mèo nhỏ nhà mình đi du lịch.
Anh chọn một hòn đảo nhỏ ở nước ngoài, nơi này đang vào mùa hè, rất thích hợp để trốn khỏi mùa đông lạnh giá.
Ngay từ lúc lên máy bay, con mèo nhỏ đã không ngừng đảo mắt nhìn khắp nơi, khiến Từ Thanh Phong cảm thấy buồn cười—sau này phải dẫn cậu ta đi chơi nhiều hơn mới được.
Người đàn ông vươn tay che mắt đối phương, ghé sát tai thấp giọng hỏi: "Nhìn gì thế?"
Hàng mi của cậu ta khẽ run, Từ Thanh Phong cảm thấy lòng bàn tay ngưa ngứa, như thể bị móng vuốt mèo cào nhẹ một cái.
Con mèo nhỏ gỡ tay anh xuống, để lộ đôi mắt tràn đầy ý cười, ngượng ngùng chỉ ra ngoài cửa sổ: "Đám mây kia, trông giống bánh kem quá."
Từ Thanh Phong nhìn theo hướng cậu ta chỉ, những đám mây trắng tựa như gần ngay trước mắt, từng cụm quấn quýt lấy nhau, trông chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang vụng trộm ăn bánh kem.
Anh không nhịn được bật cười, khiến chú mèo nào đó vừa tức vừa bực, chỉ còn lại tiếng người đàn ông dịu dàng dỗ dành: "Muốn ăn thì mua, đến nơi rồi anh dẫn em đi ăn món em thích."
Từ Thanh Phong vươn tay ôm cậu ta vào lòng, không nhịn được hôn nhẹ lên môi đối phương: "Ngủ một lát là đến ngay, Quả Quả."
Nghe tiếng thở đều đều trong lòng, Từ Thanh Phong điều chỉnh tư thế ngồi, để cậu ta có thể ngủ thoải mái hơn.
Buổi chiều, cả hai đáp xuống sân bay, Từ Thanh Phong nắm tay mèo nhỏ đến khách sạn đã đặt trước.
Vừa bước vào phòng, con mèo nào đó lập tức nhảy lên giường, lăn lộn một vòng, trong khi Từ Thanh Phong nhẹ nhàng mở cửa sổ.
Từng cơn gió biển từ xa thổi tới, mang theo chút oi bức nhưng cũng đượm hơi mát buổi chiều, khiến người ta cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.
Người đàn ông vỗ nhẹ lên chú mèo lười biếng trên giường, giúp cậu ta thay bộ quần áo mùa hè, nhẹ giọng hỏi: "Còn buồn ngủ không? Bé cưng, em ngủ lâu lắm rồi."
Con mèo nhỏ lắc đầu, lười biếng bò đến bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh mặt trời phản chiếu trên mặt biển gợn sóng, như thể phủ lên mặt nước một lớp bạc lấp lánh. Trong lòng không khỏi dâng lên vài phần mong chờ.
Trên bãi biển xa xa có không ít bóng người đang di chuyển, con mèo nhỏ vươn tay chỉ về phía đó, trong mắt ánh lên sự mong đợi, nghiêng đầu nhìn người đàn ông, nhẹ giọng hỏi: "Tiên sinh, mình đi đâu vậy?"
"Đi thôi."
Từ khách sạn đến bãi biển là một con đường nhỏ lát sỏi, hai bên trồng đầy những hàng dừa cao vút, kéo dài đến tận cửa ngõ dẫn ra ngoài. Ánh nắng xuyên qua tán cây, đổ xuống mặt đường những đốm sáng li ti.
Từ Thanh Phong nhìn con mèo nhỏ bên cạnh, vươn tay đón lấy một tia sáng trong lòng bàn tay, một vòng sáng nhỏ lấp lánh xoay tròn trong lòng bàn tay anh.
"Tiên sinh, lại đây nhanh lên."
Con mèo nhỏ kéo tay người đàn ông, chuyển đốm sáng trong tay mình sang tay anh.
Người đàn ông chăm chú nhìn đối phương, thấy cậu ta đang nghiên cứu ánh sáng trong tay, không nhịn được tò mò hỏi: "Nhìn thấy gì thế?"
"Ừm... hình như là rất nhiều hạt nhỏ."
"Đó là bụi đấy, đồ ngốc."
Sau khi nghịch chán, Từ Thanh Phong lại nắm tay mèo nhỏ tiếp tục đi. Chỉ là, ánh mắt anh không nhịn được liếc nhìn cậu ta mấy lần, trong lòng cảm thấy buồn cười—nghe nói mèo có tính tò mò rất cao, hóa ra là thật. Nhưng thực sự đáng yêu đến lạ!
Cứ thế đi rồi dừng, hai người cuối cùng cũng đến được bãi biển. Xung quanh là những du khách đến nghỉ mát giống họ, có người nằm phơi nắng trên cát với trang phục vô cùng táo bạo, nhưng ai nấy đều xem đó là chuyện bình thường.
Từ Thanh Phong lập tức đưa tay che mắt mèo nhỏ, nhíu mày. Mặc dù anh không phản đối phong cách ăn mặc của người khác, nhưng... chẳng lẽ không thể kín đáo hơn một chút sao?
"Không được nhìn người khác."
Người đàn ông cúi xuống, thấp giọng nói bên tai mèo nhỏ.
Con mèo nào đó chớp chớp mắt, cảm thấy tiên sinh có hơi kỳ lạ—cậu ta vốn đâu có nhìn người khác, mà người khác sao có thể đáng yêu bằng mèo nhỏ được chứ?
Cậu ta kéo tay Từ Thanh Phong, chạy về phía bờ biển mà mình hằng mong nhớ. Nhưng chẳng bao lâu sau, mèo nhỏ lại dở chứng, bám chặt lên người người đàn ông, không chịu xuống nữa.
Từ Thanh Phong vỗ nhẹ lên mông chú mèo nhỏ, không hiểu ra sao, dịu giọng dỗ dành: "Sao thế?"
Chú mèo nhỏ dẫm lên giày anh, mắt tròn xoe, đáng thương nói: "Em không muốn làm bẩn giày."
Từ Thanh Phong nhất thời cũng không biết làm sao, đành để cậu ta nhẹ nhàng đặt chân lên mũi giày mình, từng bước di chuyển chậm rãi, cứ như hai đứa trẻ song sinh dính liền. Cứ thế, hai người để lại từng dấu chân sâu hoắm trên cát.
Chẳng bao lâu sau, mèo nhỏ đã tung tăng chạy chân trần trên bờ biển, ngồi xổm xuống bới cát, tìm từng chiếc vỏ sò trắng muốt.
Cơn gió biển nhẹ nhàng thổi qua, vờn lên vạt áo thiếu niên, làm mớ tóc dài rũ xuống bờ vai cũng lay động theo. Từ Thanh Phong đứng lặng hồi lâu, ánh mắt chưa từng rời khỏi cậu ta.
Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, mèo nhỏ mệt lử, người đàn ông mới bế cậu ta trở về khách sạn.
Khách sạn phục vụ buffet với đủ loại hải sản tươi sống, thêm một ít pasta và bít tết.
Từ Thanh Phong còn tưởng mèo nhỏ quen ăn đồ Hoa, sẽ không thích mấy món Tây này, cho đến khi cậu ta ăn sạch một đĩa hàu, đôi mắt lim dim đầy thỏa mãn, anh mới dẹp luôn suy nghĩ đó.
Sau bữa tối, Từ Thanh Phong dắt mèo nhỏ dạo quanh khu giải trí của khách sạn.
Bất ngờ, một cô gái tóc vàng mắt xanh đầy vẻ quyến rũ bước tới, nhét một tấm danh thiếp vào túi áo mèo nhỏ. Trước khi rời đi, cô còn ném một ánh mắt đầy ám chỉ, ánh nhìn câu dẫn lộ liễu.
Mặt Từ Thanh Phong lập tức sa sầm, anh không nói một lời, rút tấm danh thiếp từ túi áo đối phương rồi kéo mèo nhỏ về phòng.
Vừa vào đến nơi, Từ Thanh Phong lập tức áp cậu ta lên tường, cúi xuống hôn thật sâu.
Nụ hôn lần này không còn dịu dàng, không còn quấn quýt âu yếm như mọi khi, mà tràn đầy chiếm đoạt, mạnh mẽ đến mức khiến mèo nhỏ hơi hoảng sợ.
Cậu ta đẩy người đàn ông trước mặt, đôi mắt long lanh ánh lên sự ấm ức.
Cho đến khi có chút ướt nóng lăn xuống từ gò má, Từ Thanh Phong mới giật mình, những cảm xúc chiếm hữu và ghen tuông cuồng dại trong mắt dần lắng xuống.
Anh nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt đối phương, giọng nói mang theo sự áy náy:
"Bé cưng, xin lỗi, anh mất kiểm soát rồi... Em đừng giận, em muốn phạt anh thế nào cũng được."
Thiếu niên không đáp lời, chỉ biến thành một chú mèo nhỏ, vùi mặt vào móng vuốt, giận dỗi không thèm để ý đến anh.
Từ Thanh Phong vươn tay muốn chọc vào cái mông mềm mềm kia, nhưng chưa kịp chạm đã bị cào một phát.
Mặc kệ cú cắn nhẹ từ mèo nhỏ, anh vùi mặt vào lớp lông mềm mại, cậu ta dùng móng vuốt chặn mũi anh lại.
Người đàn ông khẽ hôn lên chiếc móng xù lông, thấp giọng giải thích: "Xin lỗi bé cưng, anh không chịu được việc có người khác thích em. Chỉ cần nghĩ đến việc Quả Quả chỉ thuộc về một mình anh thôi, anh lại không kiềm chế được... Thật sự xin lỗi."
Đôi tai mèo nhỏ khẽ động, cuối cùng cũng rụt lại móng vuốt, biến trở về hình người, vòng tay ôm lấy cổ anh:
"Nhưng em đâu có thích người khác đâu... Tiên sinh như vậy là quá đáng lắm."
Ánh mắt người đàn ông lóe lên tia vui sướng, hơi do dự hỏi: "Vậy... Quả Quả có thích anh không?"
Mèo nhỏ trầm mặc thật lâu, cuối cùng khẽ mím môi, thì thào:
"Em không biết... Thích thật khó hiểu."
Từ Thanh Phong khẽ "ừ" một tiếng, ôm cậu vào lòng.
Anh không hề thất vọng.
Bởi vì thích vốn dĩ là một loại cảm xúc phức tạp, mà bản thân anh cũng phải mất rất nhiều năm mới gặp được chú mèo mình thích.
Vậy nên, không cần vội.
Họ vẫn còn cả một đời phía trước.