Ngày trở về, hòn đảo vẫn đẹp như lúc họ đặt chân đến.
Quả Quả lưu luyến ngoái đầu nhìn lại vài lần, trong mắt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Từ Thanh Phong nhẹ nắm lấy tay cậu, vỗ nhẹ lên lưng cậu:
"Có muốn ở lại thêm vài ngày nữa không?"
Quả Quả lắc đầu. Cậu chỉ không nỡ rời xa cá và tôm ở đây mà thôi. Nhưng nghĩ lại thì cũng đã mua rất nhiều đặc sản mang về, sắc mặt cậu lập tức rạng rỡ hẳn lên.
Từ Thanh Phong nhìn dáng vẻ vui vẻ của cậu, cũng không nói thêm gì nữa, để mặc cậu tự do.
Vừa xuống máy bay, cái lạnh lập tức ập đến, khiến người ta không khỏi run lên.
Từ Thanh Phong vội lấy áo lông ra khoác lên người Quả Quả. Cậu mèo nhỏ ngái ngủ mơ màng rúc vào lòng anh, mắt còn lim dim chưa tỉnh hẳn.
"Ở đây này!"
Một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa hai người.
Từ Thanh Phong không thèm để ý đến người kia, cứ thế nắm tay Quả Quả lên xe.
"Quả Quả, bảo bối, có nhớ anh không?"
Người bị phớt lờ cũng không giận, chỉ đưa tay véo nhẹ má cậu mèo nhỏ.
Quả Quả gật đầu, rồi lại lắc đầu. Cậu len lén liếc nhìn Từ Thanh Phong, phát hiện đối phương đang chăm chú nhìn mình chằm chằm.
Cậu hơi cứng người, rúc sâu vào lòng anh hơn, lén lấy điện thoại ra, gõ một dòng tin nhắn:
"Em có mang quà cho anh Tinh Tinh."
Từ Thanh Phong thấy hết hành động nhỏ này, chỉ bất đắc dĩ cong khóe môi. Dù trong lòng thật sự rất nhỏ mọn, nhưng anh vẫn muốn bảo bối của mình được vui vẻ.
Người phía trước gần như cười đến mức méo cả miệng, trong lòng không ngừng cảm thán—sao lại có con mèo ngoan thế này, ai mà không thích cho được!
Từ Thanh Phong nghe tiếng cười quái dị ấy mà cảm thấy bực bội, lạnh giọng ra lệnh:
"Lái xe."
Nửa tiếng sau, Quả Quả vui vẻ kéo Từ Thanh Phong vào phòng, vừa lên giường đã lăn qua lộn lại một vòng, thỏa mãn nheo mắt.
Từ Thanh Phong cúi xuống định hôn lên khóe môi hơi nhếch lên của cậu, nhưng khóe mắt lại liếc thấy một kẻ chướng mắt, lập tức cau mày:
"Cậu còn chưa đi à?"
Quả Quả thì đã bật dậy, chạy tới lục hành lý, lấy ra mấy món đồ rồi đưa qua.
Khúc Tinh Tinh nhìn chuỗi vòng cổ vỏ sò và mấy đặc sản trong tay, khóe môi nhếch lên:
"Cảm ơn Quả Quả, lần sau anh nghỉ, sẽ dẫn em đi chơi."
Từ Thanh Phong nhịn hết nổi, túm cổ áo người nào đó, thẳng tay ném ra ngoài, sau đó đóng cửa rầm một cái.
Cậu mèo nhỏ cầm một sợi dây chuyền vỏ sò đơn giản, mắt khẽ nheo lại.
"Thầy ơi, nhắm mắt lại nào."
Cậu lon ton chạy đến trèo lên người Từ Thanh Phong, anh đành phải đỡ lấy eo cậu, giữ cậu vững vàng.
Từ Thanh Phong ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Nhưng mãi mà chẳng thấy động tĩnh gì, anh đành mở mắt ra...
Chỉ thấy cậu mèo nhỏ đang vật lộn với dây chuyền, Từ Thanh Phong liền thuận tay cầm lấy:
"Còn có cả phần của tôi à?"
"Ừm, ai cũng có, cả chú Mèo nữa."
Quả Quả ngẫm nghĩ số lượng một chút, chắc là đủ cho mọi người.
Khóe môi Từ Thanh Phong giật giật. Trên cả sợi dây chuyền chỉ có một chiếc vỏ sò cô đơn lủng lẳng ở cuối, khiến anh không khỏi thấy hơi chua xót. Nhưng rồi nghĩ lại—mình vẫn là người đặc biệt nhất, cũng coi như được an ủi phần nào.
"Cảm ơn Quả Quả. Anh đi dọn dẹp nhà cửa nhé, bảo bối."
Đã nửa tháng không về, Từ Thanh Phong quyết định dọn dẹp cả căn phòng, thay ga giường mới.
Anh chợt nhớ lại lần đầu gặp Quả Quả, bản thân khi ấy còn hơi mắc bệnh sạch sẽ. Mà giờ đây...
Cậu mèo nhỏ đã nhanh như chớp bám lên ống quần anh, trèo tót lên vai ngồi chồm hỗm.
Từ Thanh Phong nghiêng đầu, nhân lúc cậu không chú ý, khẽ hôn trộm một cái.
Đến khi Quả Quả kịp phản ứng thì đối phương đã làm bộ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
"Meo~ Thầy ơi, thầy vừa lén hôn em đấy à?"
Cậu mèo nhỏ dùng móng vuốt vỗ vỗ lên mặt anh.
Từ Thanh Phong thản nhiên vờ như chẳng hiểu gì, còn vô l.iêm sỉ mà xoa đầu cậu một cái.
Cậu mèo nhỏ lập tức xù lông, vỗ mạnh vào mặt anh mấy cái, còn cố ý cắn nhẹ lên tai đối phương.
Từ Thanh Phong cười khẽ, bế cậu xuống, đặt một nụ hôn lên môi cậu:
"Anh dỗ em ngủ nhé?"
Anh dịu dàng vỗ nhẹ lên lưng cậu, động tác thuần thục như đang vu.ốt ve một chú mèo nhỏ. Nghe thấy tiếng thở đều đều quen thuộc trong lòng, khóe môi anh bất giác cong lên.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy Quả Quả, với tay lấy điện thoại bên cạnh, chụp mấy tấm hình đáng yêu của cậu khi ngủ.
Lướt qua thư viện ảnh, toàn bộ màn hình gần như chỉ toàn là hình của Quả Quả.
Từ Thanh Phong chậm rãi nghĩ—có lẽ, mình nên tạo hẳn một album riêng cho cậu ấy.
Anh đưa ngón tay chạm nhẹ lên chiếc mũi hồng hồng của cậu mèo nhỏ, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhưng cũng pha lẫn một chút bất đắc dĩ.
"Tự dưng lại thấy mong em sớm thích anh hơn rồi, Quả Quả à."