Dưới sự giám sát nghiêm ngặt của Từ Thanh Phong, Từ Quả Quả đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều. Ngoại trừ việc ăn, uống và ngủ, mọi thứ đều có vẻ hoàn hảo.
Từ Thanh Phong mặt không cảm xúc nhìn vào khay cát vệ sinh, không thể hiểu nổi tại sao một bé mèo đáng yêu như vậy mà lại có thể thải ra thứ mùi kinh khủng đến mức suýt làm anh ngạt thở.
Rõ ràng khi ở trong bãi rác, anh còn có thể giữ nguyên sắc mặt, thậm chí không thèm nhíu mày, vậy mà với thứ này thì anh thực sự không chịu nổi.
"Quả Quả, phân của em thật sự rất thối." Từ Thanh Phong nhìn bé mèo con đang ôm món đồ chơi nhỏ chơi đùa hăng say, không nhịn được muốn trêu chọc một chút.
Bé mèo con đang cắn tai con thỏ nhỏ bỗng khựng lại, giả vờ như không nghe thấy. Một chú mèo nhỏ tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình hôi đâu! Dù mỗi lần đi vệ sinh xong, nó cũng chôn rất nhanh, vì thật sự quá thối!!
Từ Thanh Phong bật cười khi thấy bé mèo hoàn toàn phớt lờ mình. Sau khi bị thương ở móng, dạo này nhóc con cũng không còn nghịch ngợm như trước.
Bên ngoài trời có vẻ đẹp, những đám mây mềm mại, bồng bềnh treo trên bầu trời, trông chẳng khác nào kẹo bông ngọt ngào, khiến lòng người cũng cảm thấy dễ chịu.
Nhìn bé mèo đang lười biếng, nằm ườn trên sofa, Từ Thanh Phong nghĩ rằng nếu đưa Quả Quả ra ngoài chơi, chắc hẳn nhóc con sẽ rất vui.
"Quả Quả, anh bế em ra ngoài chơi nhé?" Vừa nói, anh vừa chuẩn bị đồ đạc.
Bé mèo trên sofa lăn một vòng, dùng móng che mắt lại rồi nhìn anh, dường như không tin được: "Meo~ Thật sao?"
Sau khi chuẩn bị ít đồ ăn vặt, Từ Thanh Phong ôm Từ Quả Quả ra khỏi nhà.
Lúc mua căn hộ, anh đã chọn một khu chung cư cao cấp, an toàn. Vì thế, những người sống ở đây hầu hết đều là người có điều kiện.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có thể bắt gặp vài người dắt thú cưng đi dạo, phần lớn đều là những loài vật đắt tiền.
Khu dân cư này được thiết kế vô cùng tinh tế, các bồn hoa lớn nhỏ rải rác hai bên đường, tạo thành những góc ngắm cảnh nhỏ xinh. Những con đường lát sỏi uốn lượn dẫn đến những khu vực nghỉ ngơi xung quanh.
Ở phía xa có một cái đình nghỉ mát, xung quanh có nhiều băng ghế dài. Từ Thanh Phong nghĩ có thể ngồi ở đó nghỉ một chút, để bé mèo nhỏ tận hưởng không khí ngoài trời.
Khi đến gần, anh mới phát hiện đã có một người đàn ông xa lạ ngồi đó, liền dứt khoát chọn chiếc ghế bên cạnh.
Vừa ngồi xuống, Từ Quả Quả đã nhảy ra khỏi vòng tay anh, bước nhẹ trên ghế, tò mò quan sát xung quanh.
Một con bướm từ xa bay lượn chậm rãi đến gần, Từ Quả Quả vươn móng đập nhẹ một cái.
Con bướm xoay vòng trong không trung, sau đó nhẹ nhàng đậu lên chiếc mũi ươn ướt của bé mèo con, như thể đang hôn nhóc con nghịch ngợm vậy.
Từ Thanh Phong nhìn bé mèo ngốc nghếch, vung vẩy chân ngắn muốn bắt bướm mà không được, lại còn để nó đậu trên mũi mình, không nhịn được bật cười.
Cuối cùng, Từ Quả Quả tức giận vung móng tát con bướm một cái. Nhìn thấy nó bay đi, nhóc con liền đập đập vào tay Từ Thanh Phong, kêu lên: "Meo~ Bi.ến th.ái, đói rồi."
Từ Thanh Phong cam chịu lấy thức ăn cho mèo ra, nhìn bé mèo ham ăn này, rốt cuộc có phải nhóc con chỉ muốn tìm chỗ mới để ăn không? Chẳng lẽ anh nghĩ nhiều rồi?
"Meo~ Ngon quá!" Từ Quả Quả cảm thấy ăn ở chỗ mới dường như ngon hơn hẳn!
Vừa nghĩ vậy, nhóc con bỗng cảm thấy một vật tròn trịa, to lớn bất thường đè sang bên cạnh mình.
Từ Thanh Phong thoáng khựng lại, không biết con mèo béo ục ịch này chui từ đâu ra.
"Qua đây, Béo Béo!" Người đàn ông đối diện cau mày, mặt tối sầm khi thấy con mèo nhà mình không biết xấu hổ đi giành chỗ.
Từ Quả Quả dùng móng đẩy con mèo trước mặt, nhưng đối phương chẳng hề nhúc nhích, không có chút phản ứng nào.
Ngay sau đó, Từ Thanh Phong mặt không cảm xúc túm gáy con mèo béo, nhẹ nhàng ném trả lại cho chủ của nó, lạnh nhạt nói: "Quản tốt mèo của mình đi."
Người đàn ông đối diện nheo mắt, ánh nhìn sắc bén lướt qua Từ Thanh Phong, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng. Trong lòng ôm con mèo vẫn không chịu yên, anh ta bực bội vỗ một cái vào cái bụng tròn vo của nó.
"Bé con đối diện, đồ ngon thì nên biết chia sẻ chứ? Sao nào?" Con mèo béo nhìn Từ Quả Quả, kêu khẽ một tiếng.
Từ Quả Quả đẩy hộp pate vào trong, quay mông về phía con mèo béo, từ chối thẳng thừng. Con mèo này đã ăn gần hết hộp pate rồi, chỗ còn lại cũng không muốn chừa cho, đúng là mèo xấu xa!
Không ngờ bé mèo nhỏ cũng chẳng biết nhường nhịn gì cả, con mèo béo tức giận rống lên: "Bảo sao béo thế! Ăn nhiều quá mà cũng không đẹp nữa!"
Từ Quả Quả khẽ động tai, ngay lập tức dựng lông, nhe răng gầm gừ: "Meo~ Mày mới xấu! Mày là con mèo xấu xa!"
Hai người đàn ông nhìn mèo nhà mình kêu qua kêu lại, chẳng giống giao tiếp chút nào, mà trông y hệt đang cãi nhau.
Chủ nhân con mèo béo nhìn tình hình đã hiểu ngay con mèo nhà mình lại bắt nạt người ta.
Từ Thanh Phong nhẹ nhàng vuốt lưng Từ Quả Quả, nhỏ giọng dỗ dành: "Quả Quả ngoan lắm." Vừa trấn an bé mèo nhỏ đang tức giận, ánh mắt anh vừa lạnh lùng nhìn con mèo béo đối diện.
Con mèo béo như cảm nhận được nguy hiểm, vội vàng rúc vào lòng chủ nhân, giả vờ như chẳng biết gì cả.
Người đàn ông ôm mèo béo trong lòng, nhìn Từ Thanh Phong, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng rời đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, Từ Quả Quả mới ngẩng đầu lên, nước mắt lấp lánh rơi từng giọt. "Meo~ Em không xấu đâu."
Từ Thanh Phong nhìn bé mèo nhỏ vừa rồi còn hung dữ, giờ lại tủi thân muốn khóc, đúng là một nhóc con hay sĩ diện.
Anh nhẹ nhàng bế Từ Quả Quả lên, lau nước mắt, hôn lên chiếc miệng nhỏ lông xù, dịu dàng nói: "Quả Quả ngoan nhất, cũng là bé mèo đẹp nhất, đừng khóc nữa nhé?"
Bé mèo nhỏ nấc nhẹ một cái, trong lòng lại nghĩ, lần sau nhất định phải đi méc các bác mèo, báo thù con mèo xấu xa kia!
Phỏng vấn nhỏ
MC: "Anh Từ, anh thấy mèo của mình có đẹp không?"
Từ Thanh Phong mất kiên nhẫn nhìn thoáng qua, nhưng vẫn nghiêm túc đáp: "Quả Quả là đẹp nhất."
MC: "Nhưng ngoài kia còn nhiều giống mèo đẹp lắm, như Mỹ lông ngắn, Ragdoll, Anh lông ngắn..."
Nhìn bé mèo trong lòng càng lúc càng không vui, Từ Thanh Phong không thể chịu nổi nữa, dứt khoát rời đi.
MC: "... Được rồi, tôi hiểu rồi, tiểu yêu tinh của anh là đáng yêu nhất."