N
gười phụ nữ mệt mỏi trở về nhà, khóe mắt vẫn còn vương chút dấu vết của nước mắt. Cô chui vào chăn, cố gắng giấu đi cơn đau âm ỉ lan tràn trong tim. Rõ ràng là chính cô đã buông tay trước, vậy mà sao vẫn đau đến thế?
Hình ảnh người đàn ông với ánh mắt dịu dàng không ngừng hiện lên trong tâm trí cô. Đây là lần đầu tiên cô thấy biểu cảm ấy trên gương mặt anh.
Hai năm trước, họ cùng được phân về một tổ bộ môn, dạy cùng chuyên ngành nhưng khác môn học. Cô đã có vô số cơ hội để đến gần anh, nhưng anh luôn giữ khoảng cách, như một người mãi mãi không thể chạm tới. Cô từng nhiều lần bước theo sau lưng anh, nhưng cuối cùng, điều còn đọng lại chỉ là bóng dáng anh xa dần.
Nghĩ đến đây, nước mắt lại lặng lẽ lăn dài trên má. Cô hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại lên bấm số.
"A lô, Linh à?" Giọng nói ấm áp xen lẫn sự quan tâm vang lên từ đầu dây bên kia.
Cô cố kìm nén cảm xúc, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn mang theo ý cười: "Mẹ, con nghĩ thông rồi, con sẽ đi xem mắt."
Người ở đầu dây kia chợt im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi nói: "Có phải con đã chịu ấm ức không? Về nhà đi."
Cô sững người, rồi nhẹ nhàng ngắt máy.
Ngoài cửa sổ, bầu trời vẫn trong xanh không chút gợn mây. Phố xá vẫn đông đúc, dòng người vẫn tấp nập ngược xuôi. Mọi thứ dường như chẳng hề thay đổi...
...
Trong lúc đó, trong vòng tay của một người đàn ông, một chú mèo nhỏ đang lim dim ngủ, nhưng vẫn ôm chặt con chuột bông trong đôi chân bé xíu. Anh từng bước đi trên con đường về nhà.
Vừa bước qua cửa, chú mèo như có công tắc bật sẵn, chậm rãi vươn mình, đôi mắt tròn xoe lập tức hướng về phía chiếc túi.
"Quả Quả đúng là một chú mèo ham ăn, vừa về đến nhà là tỉnh ngay lập tức." Người đàn ông khẽ cười, bế bổng nó lên.
Chú mèo nhỏ vô tội nhìn anh, nhanh chóng vươn chân bám lên vai anh, cọ cọ vào mặt anh.
Một phút sau, nó đã thành công nằm gọn trong lòng anh, cùng anh bước vào bếp. Nhìn thấy con cá đang hấp hối trên thớt, nó lập tức lấy hai chân che mặt: "Meo~ không muốn nhìn thấy con cá như vậy!"
Xuất hiện nét cười trên gương mặt người đàn ông, anh xoa bụng nó, tiện tay xoa nhẹ hai má. Nhìn thấy đôi chân nhỏ đang ngọ nguậy, anh liền nhanh chóng giữ lại trước khi nó có thể vỗ vào mặt mình.
"Cá để tối nay ăn, bây giờ uống sữa nhé, Quả Quả?"
"Meo~ muốn uống, nhưng lần sau đừng có lén sờ lông tôi nữa." Quả Quả li.ếm bộ lông bị anh làm rối, lười biếng cuộn mình trên sofa, chăm chú nhìn bóng dáng người đàn ông trong bếp.
Nhìn chú mèo nhỏ đang uống sữa một cách thỏa mãn, Từ Thanh Phongkhông khỏi tò mò, liệu sữa này có thật sự ngon đến vậy không? Trong mắt anh chợt lóe lên tia thích thú, anh cười nhẹ:
"Quả Quả , tôi có thể nếm thử một chút không?"
"Meo~ đồ của mèo con mà cũng muốn giành sao? Anh chẳng phải có đồ ăn của mình rồi à?" Quả Quả nhìn người đàn ông với vẻ trách móc, rồi ôm chặt lấy bình sữa, cố gắng nhét nó vào góc, quay lưng lại với anh.
Từ Thanh Phong không ngờ chú mèo nhỏ này lại bảo vệ đồ ăn đến thế, không nhịn được thở dài, lẩm bẩm: "Tôi từng thấy những chú mèo ngoan ngoãn sẽ chia sẻ đồ ăn của mình cho người khác đó nhé."
Anh liếc sang nhìn cái lưng tròn vo của Quả Quả , phát hiện bình sữa đã gần cạn. Chú mèo nhỏ còn đánh một cái nấc sữa nho nhỏ, sau đó vất vả kéo bình sữa qua, dùng móng vuốt chạm nhẹ vào phần còn sót lại rồi ngước lên nhìn anh.
Anh sững người một lúc lâu, sau đó mới nghiến răng nói: "Quả Quả giỏi quá!"
Anh nhấc bổng chú mèo nhỏ đang háo hức chờ được khen, phát hiện trên ria mép của nó còn dính một vòng sữa trắng, liền lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch.
Nhân lúc chú mèo đang mất cảnh giác, anh nhanh chóng cúi xuống hôn nhẹ lên cái miệng nhỏ vẫn còn vương mùi sữa, khóe môi lộ ra nụ cười tinh quái: "Sữa thật sự rất ngon, Quả Quả cũng thật ngọt."
Dứt lời, anh thản nhiên bước đi.
Quả Quả ngây người trên sofa, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại, lập tức xù lông: "Meo~ đồ bi.ến th.ái, dám chiếm tiện nghi của tôi! Tôi đã không còn trong sạch nữa rồi! Có giỏi thì đừng có chạy!"
Quả Quả nhìn chằm chằm vào tấm chăn trên sofa, nhanh chóng chui vào trong, tức giận cào một cái, nhìn thấy dấu vết mờ nhạt trên đệm, nó lầm bầm: "Meo~ không phải lỗi của mèo con, lỗi là tại tên bi.ến th.ái kia."
Nó nằm dài ra, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Người đàn ông đó sao cứ thích thân mật như vậy? Trong ký ức của nó, chỉ có bố mẹ mèo mới li.ếm lông cho nhau, tất nhiên, các chú mèo khác trong gia đình cũng giúp nó vì nó còn nhỏ, chưa thể tự chải chuốt hết được. Nhưng người này... nghĩ mãi không ra...
Cái đuôi nhỏ của Quả Quả rũ xuống, phản ánh rõ tâm trạng hiện tại.
Từ Thanh Phong đi đến bên sofa, thấy chú mèo nhỏ nằm dài ra như một chiếc bánh nếp, trông như thể không còn thiết sống nữa, anh không khỏi tự kiểm điểm bản thân.
Trước khi nuôi mèo, anh chẳng hứng thú với bất cứ thứ gì. Bây giờ, chỉ cần nhìn thấy Quả Quả là không nhịn được muốn trêu chọc một chút. Anh tự hỏi có khi nào mình... có vấn đề không.
Sau đó, anh nhẹ nhàng vuốt dọc sống lưng của mèo nhỏ, thấy mí mắt của nó dần khép lại, bèn tiện tay kéo chăn lên đắp cho nó. Nhìn những vết cào mờ trên tấm đệm, anh hơi sững lại, rồi lại thản nhiên đắp chăn kỹ hơn.
Xem ra, chú mèo nhỏ này thực sự đang giận dỗi!
Tác giả: Ngài Tiêu đúng là quá đáng lắm luôn! Quả Quả đã hào phóng nhường cho anh ấy phần sữa quý giá như vậy, thế mà anh ta lại không biết trân trọng, còn dám lợi dụng nữa chứ!
Nói rồi không viết tiếp!!! Nhưng tôi vẫn không kìm chế được bản thân, chắc chắn là do Quả Quả quá đáng yêu, nên tôi mới không nhịn được mà muốn chia sẻ với mọi người thôi!