• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tám giờ sáng.

Nghĩ đến chuyện đã bắt đầu kỳ nghỉ, Từ Thanh Phong chẳng buồn rời giường, chỉ ôm chặt lấy mèo nhỏ mềm mại trong lòng, tiếp tục lười biếng nằm nướng.

Nhưng ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại gấp gáp vang lên, phá tan bầu không khí yên tĩnh.

Anh vỗ nhẹ mèo nhỏ đang giật mình tỉnh giấc, sau đó kéo chăn lên cho cậu, rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Nhấc máy, giọng anh không kiên nhẫn:

"Không thể gọi muộn chút được à? Bây giờ mới mấy giờ chứ?"

Lông mày anh khẽ nhíu lại, ngữ khí cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Người đối diện sững lại một chút. Hắn đã mấy ngày chưa tắm rửa, cứ chui rúc trong các con hẻm, ngồi xổm cạnh những đống rác, vậy mà giờ còn bị mắng.

Hắn hắng giọng, chuẩn bị phản kháng lại mối quan hệ bất bình đẳng này. Nhưng ngay lúc đó, đầu dây bên kia lại bực bội chậc lưỡi một tiếng, khiến hắn lập tức cụp đuôi rút lui.

"Ở con hẻm cách nhà cậu hai con phố, mấy đêm nay có một gã đàn ông cứ lén lút bắt mèo lúc nửa đêm. Tôi không dám xông vào làm kinh động hắn. Những chỗ khác tạm thời chưa có phát hiện gì." Hắn nói nhanh rồi không chút do dự cúp máy.

Rất nhanh, một địa chỉ chi tiết cùng vài tấm ảnh mờ mờ được gửi qua. Từ Thanh Phong nhìn chằm chằm vào màn hình, có chút xuất thần.

Từ khe cửa, một con mèo nhỏ len lén chui ra, vươn móng vuốt vỗ vỗ vào chân Từ Thanh Phong. Anh cúi người bế nó lên.

"Chờ anh ngủ cùng em à?" Từ Thanh Phong nhìn con mèo nhỏ đã buồn ngủ lắm rồi mà vẫn cố bấu chặt lấy áo anh.

Mèo con lim dim, xoay người vùi vào lòng anh.

"Mèo con thích nũng nịu." Từ Thanh Phong bất đắc dĩ mỉm cười, ôm mèo trở về phòng ngủ.

Đến khi cả hai tỉnh lại, trời đã gần đến giờ cơm. Từ Thanh Phong định làm chút đồ ăn đơn giản rồi bàn bạc với Từ Quả Quả.

Trời đông hiếm hoi có chút nắng, buổi trưa mèo nhỏ lười biếng cuộn tròn trong ổ, hưởng thụ ánh mặt trời.

"Quả Quả, tối nay anh phải ra ngoài một lát, sẽ về muộn, em ngoan ngoãn chờ ở nhà được không?"

"Meo~ Đi đâu vậy?"

Mèo nhỏ vèo một cái nhảy từ bệ cửa sổ vào lòng anh, ánh mắt chăm chú nhìn anh chằm chằm, như thể đã cảm nhận được điều gì.

Từ Thanh Phong thở dài. Anh không thể nói dối mèo con này, đành nhẹ giọng giải thích: "Anh đã tìm ra kẻ đó, nhưng rất nguy hiểm, Quả Quả có thể đừng đi cùng anh được không?"

Thiếu niên trong lòng lắc đầu, ánh mắt đầy kiên định và bướng bỉnh, giận dỗi nói: "Nếu anh không cho em đi, em sẽ bỏ nhà đi luôn."

Những lời định nói tiếp của Từ Thanh Phong nghẹn lại trong cổ họng. Anh khẽ nhéo khuôn mặt tròn trịa của mèo nhỏ, không hiểu rốt cuộc chiêu này học được từ bộ phim hoạt hình nào.

Hai người giằng co một lúc, cuối cùng mèo con ấm ức, quay đi lén lau mắt.

Từ Thanh Phong đau lòng ôm chặt lấy nó, thấp giọng dỗ dành: "Anh sai rồi, Quả Quả có thể đi, nhưng phải nghe lời anh, được không?"

Mèo nhỏ khẽ kêu một tiếng, tựa vào vai anh, ánh mắt thoáng qua một tia ranh mãnh.

Buổi tối, Từ Thanh Phong cẩn thận bàn bạc với mèo nhỏ, còn nhẹ giọng dặn dò vài câu. Mèo con nghe đến phát chán, giơ hai chân che tai lại.

Gần nửa đêm, Từ Thanh Phong ôm mèo con đến khu vực đã được báo trước. Vừa đến gần con hẻm, họ đã nghe loáng thoáng tiếng mèo kêu.

Từ Thanh Phong nhẹ nhàng lấy cục bông nhỏ trong lòng ra, đặt nó lên một thân cây bên đường, cúi xuống thì thầm vào tai mèo: "Ở đây chờ anh, ngoan."

Trong con hẻm, một gã đàn ông đang túm lấy một con mèo nhỏ vừa ra ngoài tìm thức ăn. Hắn vừa định siết chặt cổ con mèo thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

Bình thường vào giờ này không có ai đi lại, hoặc cùng lắm chỉ là người qua đường. Hắn lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối, nheo mắt nhìn xem ai vừa đến.

Từ Thanh Phong, với đôi mắt có tầm nhìn ban đêm tuyệt hảo, khóe môi hơi nhếch lên. Anh vứt một túi rác vào thùng rồi xoay người rời đi.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, gã đàn ông rút ra một con dao, chậm rãi đưa về phía con mèo nhỏ đã thoi thóp. Nhưng đúng lúc này, một lực mạnh từ phía sau đá thẳng vào bụng hắn, khiến hắn đập mạnh vào bức tường.

Nhận ra tốc độ bất thường của kẻ tấn công, gã nhanh chóng biến thành một con mèo mướp vằn, định mượn bức tường để tẩu thoát.

"Muốn chạy?"

Một con sói đen đột ngột xuất hiện, lao vọt lên thùng rác với tốc độ cực nhanh. Một cú vồ mạnh, móng vuốt sắc bén vung xuống, lập tức tát con mèo mướp đang cố leo tường rơi xuống đất, rồi đè chặt nó dưới chân.

"Yêu tộc không được phép dùng pháp thuật để hãm hại đồng tộc! Ngươi làm vậy là phạm pháp!" Con mèo bị bắt gào lên thảm thiết, cố gắng uy hiếp Từ Thanh Phong.

Từ Thanh Phong chẳng buồn phí lời, thẳng tay nhốt con mèo vào lồng, khóa lại rồi sửa sang lại quần áo, rời khỏi con hẻm.

Trên cây, một chú mèo nhỏ dán mắt nhìn vào con hẻm tối đen. Đến khi thấy Từ Thanh Phong bước ra, đôi mắt nó lập tức sáng rỡ.

Người đàn ông giơ tay bế mèo nhỏ xuống, nhẹ nhàng hôn một cái, giọng điệu đầy dịu dàng: "Bắt được rồi, bảo bối."

Mèo nhỏ dụi đầu vào cổ anh, xem như thay lời cảm ơn.

Nửa tiếng sau, Từ Thanh Phong xách chiếc lồng bước vào một tòa nhà văn phòng.

Nhân viên trực ban nhìn người đàn ông thản nhiên đi thẳng vào phòng làm việc của hội trưởng, vừa định chặn lại thì người đã mất hút sau cánh cửa.

Hắn chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng: "Không phải chuyện của mình."

Bên trong, một người đàn ông trung niên đang xử lý công việc và hồ sơ của yêu tộc. Nghe thấy tiếng bước chân, hắn không thèm ngẩng đầu, chỉ hỏi: "Trễ thế này rồi, có chuyện gì?"

Từ Thanh Phong thản nhiên vứt chiếc lồng lên bàn. Con mèo bên trong lăn một vòng, nhe răng gầm gừ khe khẽ.

Người đàn ông trung niên và con mèo trên bàn bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau mới phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

Hắn sững sờ trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng hoàn hồn, cung kính nói: "Ngài Từ, ngài đến có chuyện gì?"

Từ Thanh Phong gõ nhẹ lên mặt bàn, giọng điệu lạnh lùng, không chút cảm xúc: "Các người quản lý tắc trách. Con mèo này tàn hại đồng tộc, phá vỡ quy tắc. Ngươi thấy sao?"

Sắc mặt người đối diện ngày càng khó coi, lập tức trở nên nghiêm túc, cam đoan: "Cảm ơn ngài Từ đã nhắc nhở, chúng tôi nhất định sẽ xử lý con mèo này thật nghiêm, đưa ra một câu trả lời thỏa đáng cho ngài."

Từ Thanh Phong chẳng buồn phản hồi, chỉ lạnh lùng liếc hắn một cái, nhàn nhạt nói: "Ta muốn tự xử lý nó, không cần các ngươi nhúng tay. Các ngươi chỉ cần lo quản lý yêu tộc cho tốt."

Người đàn ông trung niên thoáng do dự. Với tư cách là người của yêu tộc, hắn đương nhiên mong muốn quản lý chặt chẽ từng cá thể yêu, cũng hy vọng mỗi yêu đều có thể quay đầu hối cải. Nhưng giờ đây, điều đó rõ ràng là bất khả thi.

"Được." Hắn cắn răng gật đầu. Năm xưa hắn đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của người đàn ông này – kẻ vốn không đặt ai vào mắt.

Trong lòng Từ Thanh Phong, một chú mèo nhỏ thò đầu ra, vươn móng chọc vào cằm anh, khẽ hỏi: "Mình về nhà chưa?"

Từ Thanh Phong cúi đầu, hôn nhẹ lên móng mèo, ánh mắt lập tức dịu lại.

Người đàn ông trung niên thoáng kinh ngạc, vô thức hỏi: "Đây là thú cưng mới của ngài sao?"

"Là vợ ta." Từ Thanh Phong thản nhiên buông một câu nhẹ bẫng, rồi xoay người rời đi.

Trên đường về nhà, mèo nhỏ im lặng một cách bất thường. Mãi sau mới khe khẽ kêu lên: "Meo~ Em không phải vợ anh."

Từ Thanh Phong nhếch môi cười, nhìn ra được mèo nhỏ đang cố phản bác, liền bình thản nói: "Nếu em không phải vợ anh, sao anh lại đối tốt với em như vậy? Anh chỉ tốt với vợ anh thôi. Em không phảivợ anh thì là gì?"

Một tràng lý luận xoắn não khiến mèo nhỏ quay mòng mòng, hoàn toàn không biết phải cãi lại thế nào.

Người đàn ông để lại câu nói đó, không giải thích thêm gì nữa, cứ thế để mèo nhỏ tự suy nghĩ.

Xa xa, bóng dáng một người một mèo dần hòa vào màn đêm, chậm rãi đi về phía nhà mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK