• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào phòng.

Trên giường, Từ Thanh Phong vừa vén chăn định dậy thì phía sau, một móng mèo đã nhanh chóng móc lấy áo anh.

Anh bất đắc dĩ ôm con mèo nhỏ trong lòng, đặt vào ổ mèo, sau đó bế cả ổ vào thư phòng.

Cuối tuần hiếm hoi, Từ Thanh Phong bắt đầu buổi tập luyện buổi sáng.

Từ khi nuôi mèo, ý chí tự giác của anh giảm sút khá nhiều. Nhưng với tư cách là một con sói, anh luôn phải duy trì thể lực và sự nhạy bén của mình.

Tiếng máy chạy bộ vang lên đều đều trong phòng.

Ở xa xa, trong ổ mèo, Quả Quả lười biếng vươn vai, thò đầu ra khỏi ổ, ngây ngốc tựa lên tấm đệm, nhìn về phía người đàn ông đang tập luyện.

Anh cởi trần, tấm lưng rộng lớn phập phồng theo từng động tác, các thớ cơ rắn chắc lộ ra rõ ràng.

Quả Quả nghiêng đầu, dùng móng vuốt che mắt, thầm nghĩ:

Tại sao thầy luôn không mặc áo vậy?

Cậu nhìn thêm một lúc rồi cảm thấy chán, mí mắt lại dần trĩu xuống.

Nửa tiếng sau, Từ Thanh Phong tắm xong bước ra, thấy mèo con vẫn còn đang ngủ, liền cúi người khẽ chọc chọc vào bụng mềm mại kia.

Giọng anh trầm thấp, mang theo ý dụ dỗ:

"Quả Quả , dậy ăn cơm nào?"

Mèo con lười biếng mở một mắt, liếc anh một cái rồi vòng móng vuốt ôm lấy ngón tay anh, li.ếm nhẹ một cái, sau đó... tiếp tục ngủ.

Từ Thanh Phong nheo mắt, cúi xuống cọ loạn vào người cậu.

Kết quả, Quả Quả tức giận đá vào mặt anh mấy cái, cuối cùng mới hậm hực tỉnh dậy.

Từ Thanh Phong ung dung đi vào bếp, làm một tô mì đơn giản.

Hương thơm bốc lên, mèo con mới lề mà lề mề đi tới, mắt long lanh nhìn anh.

"Không giận nữa à?" Anh nhướng mày, đáy mắt ánh lên tia tinh quái.

"Em đâu có giận."

Quả Quả vọt tới bịt miệng anh lại, cảm thấy thầy thật đáng ghét!

Tự biết mình có lỗi, Từ Thanh Phong đặc biệt luộc vài con tôm để bù đắp cho mèo con.

Được ăn ngon, Quả Quả híp mắt, vui vẻ chụt một cái lên mặt anh, coi như xí xóa chuyện vừa rồi.

Từ Thanh Phong bật cười lắc đầu.

Dễ dỗ như vậy, sau này nhất định phải trông chừng kỹ mới được.

Ăn xong, anh ngồi xuống sofa, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh.

"Lại đây Quả Quả , thầy đọc sách với em."

Mèo con chần chừ bước tới, trong lòng luôn cảm thấy mỗi khi đọc sách, thầy luôn có một loại uy nghiêm khó tả.

Anh lấy cuốn giáo trình hôm qua ra, bắt đầu kiên nhẫn giảng giải từng chút một.

May mắn là mèo con rất thông minh, có thể là do đã khai mở linh trí, nên tốc độ tiếp thu thậm chí còn nhanh hơn cả sinh viên trong lớp anh dạy.

Một buổi sáng trôi qua, những kiến thức cơ bản đều đã học xong. Nhưng Từ Thanh Phong không ép mèo con học tiếp, mà để cậu có thêm thời gian tiêu hóa lượng kiến thức mới.

Hồi anh hóa hình và hòa nhập vào xã hội loài người, cũng mất hơn nửa năm mới dần hiểu hết mọi thứ.

Anh xoa đầu cậu, khen ngợi:

"Quả Quả , giỏi lắm."

Ánh mắt mèo con lóe lên, có chút xấu hổ vì được khen.

"Cảm ơn thầy."

Nhưng trong đầu, lại lặng lẽ hiện lên ba chữ:

"Trà sữa, bánh kem, đồ ăn vặt."

Nhớ đến chiếc điện thoại mua hôm qua, nhưng Quả Quả vẫn chưa dùng lần nào, Từ Thanh Phong liền lấy ra một chiếc màu trắng, đưa cho cậu:

"Sau này nếu thầy không ở nhà, em có thể dùng cái này để liên lạc với thầy."

Anh kiên nhẫn dạy cậu cách gọi điện và nhắn tin, sau đó để mèo con tự mình nghịch ngợm khám phá.

Lúc đang nấu cơm trưa, Từ Thanh Phong cảm thấy điện thoại trong túi rung lên hai lần.

Mở ra xem, trên màn hình hiển thị:

"Thầy là đồ bi.ến th.ái."

"Thầy thật đáng ghét!"

"Thầy không cho em ăn bánh kem, lại còn chọc giận em. Thầy là người xấu nhất!"

Sắc mặt người đàn ông lập tức tối sầm.

Đây là học nhắn tin, hay đang kiện cáo anh vậy?

Chẳng lẽ cậu nghĩ anh không nhìn thấy sao?!

Anh bước ra khỏi bếp, mặt không cảm xúc nhìn về phía sofa.

Mèo con nào đó đang lười biếng vắt vẻo chân trên ghế, thấy anh nhìn sang liền chột dạ, nhanh chóng đóng giao diện tin nhắn lại, vờ vịt nói:

"Em chỉ đang học cách sử dụng thôi mà!"

Quả Quả vẫn nghĩ rằng những dòng cậu nguệch ngoạc trên màn hình chưa hề được gửi đi, hoàn toàn không ngờ rằng lần đầu tiên trong đời lại bị "thiếu văn hóa" mà thua thiệt nặng nề như vậy.

Từ Thanh Phong thản nhiên khen ngợi vài câu, nhưng trong lòng lại thầm cười:

"Mèo ngốc."

Anh cầm lấy điện thoại, chờ xem mèo con có nhắn tin thêm gì không.

Quả nhiên, tin nhắn mới hiện lên:

"Lần trước nhìn thấy cái cây, em chợt nghĩ nếu thầy bị hói chắc chắn sẽ rất xấu. Thật sự hơi đáng sợ!"

"Thầy uống hết trà sữa lần trước mà còn không chịu nhận, rõ ràng là người thích tranh đồ ăn với mèo nhất!"

Từ Thanh Phong: ...

Mèo con nào đó vẫn đang bận rộn kể tội thầy, bỗng dưng thấy trên màn hình xuất hiện một chuỗi dấu chấm than dài ngoằng——!!

Cậu lập tức hoảng loạn.

Hả?! Sao thầy lại gửi cái này?

Từ trong bếp, Từ Thanh Phong chậm rãi bước ra, ánh mắt tối lại, như thể đang cố nén điều gì đó.

Quả Quả nhanh chóng nghĩ cách hóa thành mèo con, định dùng chiêu nũng nịu để thoát thân, nhưng nào ngờ——

Chưa kịp biến, cậu đã bị anh giữ chặt lại.

Hơi thở nguy hiểm phả bên tai, giọng nói trầm thấp của Từ Thanh Phong mang theo tia nguy hiểm:

"Nếu thầy hói, em sẽ không thích thầy nữa sao?"

Mèo con ôm lấy cổ anh, đảo mắt mấy vòng, suy nghĩ xem nên làm thế nào để thoát thân.

Nhưng chưa kịp nghĩ xong, môi đã bị cắn một cái thật mạnh.

Từ Thanh Phong chậm rãi nói:

"Quả Quả dù có bị trọc, thầy vẫn luôn thích em."

"Những người thích ăn vặt, lười vận động, suốt ngày ngủ nướng mới dễ hói."

Anh vòng một vòng, rồi mới nhẹ nhàng nói tiếp:

"Còn những người ăn nhiều rau xanh, luôn vui vẻ thì sẽ không bị hói đâu."

Quả Quả dụi đầu vào cổ anh, chớp chớp mắt:

"Thật không?"

"Ừm, tất nhiên. Thầy sẽ không lừa em."

Từ đó về sau, hai người không nhắc lại chuyện hói đầu nữa.

Mèo con cũng đã hiểu ra rằng những lời mình nhắn, thầy đều đọc được cả. Nhưng cậu vẫn không chịu bỏ thói quen kiện cáo, cứ liên tục gửi tin nhắn để kể tội anh.

Lâu dần, Từ Thanh Phong phát hiện điện thoại mình ngày nào cũng nhận được tin nhắn "phàn nàn" từ Quả Quả .

Anh day day trán, thở dài: "Thôi kệ đi, cứ để mèo con làm loạn vậy."

Nhận tin nhắn từ mèo con mỗi ngày, vừa thấy ngọt ngào, vừa đau đầu.

Lúc hai người đang chuẩn bị ngủ trưa, cửa nhà bỗng vang lên tiếng gõ.

Từ Thanh Phong chậm rãi ra mở cửa, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Anh chỉ nhàn nhạt gật đầu.

Người đàn ông trước mặt có giọng nói trầm thấp, mang theo chút lười biếng mà gợi cảm:

"Không mời tôi vào ngồi một lát sao?"

Từ Thanh Phong thản nhiên đáp:

"Không cần, đưa đồ đây."

Anh chẳng có chút ý định nhượng bộ nào.

Người đàn ông kia bật cười, tiện tay ném đồ qua, không ép buộc thêm, rồi quay người rời đi một cách tao nhã.

Dù sao thì... chẳng có tiểu yêu quái nào thú vị bằng con hồ ly nhỏ anh vừa gặp gần đây cả.

Quả Quả từ trong phòng ló đầu ra, tò mò hỏi:

"Thầy ơi, ai đến vậy?"

Từ Thanh Phong nắm tay cậu dắt vào phòng, nhẹ giọng đáp:

"Người không quan trọng, đừng nghĩ nhiều."

Nói rồi, anh lấy ra một tấm thẻ căn cước từ trong túi áo, đưa đến trước mặt cậu.

Ánh mắt anh dịu dàng, giọng nói trầm thấp như muốn làm người ta đắm chìm.

"Chào mừng Quả Quả đến với thế giới loài người."

Cuối tuần thoáng chốc đã trôi qua.

Sáng sớm, Từ Thanh Phong thuần thục chuẩn bị bữa sáng, khẽ hôn lên trán Quả Quả một cái, để lại một tờ giấy ghi chú rồi rời đi.

Không khí đầu đông mang theo hơi lạnh se sắt, khu chợ sáng vốn tấp nập nay chỉ còn lác đác vài quầy hàng, có phần tiêu điều.

Vừa bước vào lớp, Từ Thanh Phong đã nghe thấy từng tràng ho khan. Anh sững người trong giây lát, đổi mùa dễ bị cảm lạnh, chợt nhớ đến mèo con ở nhà.

Anh lấy điện thoại ra, nghiêm túc nhắn tin:

"Quả Quả , dậy đi. Mặc áo len vào, không được đi chân trần trên sàn."

Hy vọng mèo con ngoan ngoãn nghe lời, nếu không...

Lúc này, Quả Quả đang lăn qua lăn lại trên giường.

Điều hòa vẫn bật, chăn ấm áp, áo ngủ xộc xệch tuột xuống tận ngực, nửa bụng lộ ra ngoài, hai chân thon dài duỗi lười biếng trong chăn.

Điện thoại khẽ rung lên, một bàn tay trắng nõn vươn ra cầm lấy, bấm ghi âm rồi lười biếng lẩm bẩm:

"Biết rồi, thầy ơi..."

Dù đã gửi tin nhắn, cậu vẫn trằn trọc không ngủ lại được, đành ngoan ngoãn mặc quần áo vào.

Sau khi rửa mặt xong, cậu đầy mong đợi bước đến bàn ăn.

Trên bàn là một tờ giấy ghi chú nét chữ ngay ngắn:

"Nhớ ăn sáng, làm hai bộ đề, về nhà thầy sẽ kiểm tra. Ngoan."

Bữa sáng hôm nay được xếp thành hình mặt cười, với bánh mì, thịt xông khói và rau xanh.

Quả Quả lập tức cụp tai, ỉu xìu——cậu vẫn không thích ăn rau.

Cậu quyết định phản hồi trung thực:

"Thầy ơi, bữa sáng hôm nay không ngon chút nào."

Nói rồi, cậu len lén mở tủ lạnh, lấy ra miếng bánh kem đã mua từ trước.

Xử lý xong bữa sáng theo cách riêng, Quả Quả quen thuộc mở bộ phim hoạt hình mới khám phá gần đây——"Cừu Vui Vẻ và Sói Xám."

Cậu chăm chú xem, nhưng càng xem càng nhíu mày khó hiểu.

Sao sói lần nào cũng bắt được cừu, nhưng rồi lại bị cừu bắt nạt ngược?

Cậu trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng quyết định nhờ thầy giải đáp.

"Thầy ơi, sói sẽ ăn thịt cừu, vậy thầy có ăn mèo con không?"

"Còn nữa, tại sao cừu lại bắt nạt được sói?"

Quả Quả buồn chán nhìn trần nhà, nhưng mãi vẫn chưa nhận được hồi âm.

Trong lớp học, điện thoại của Từ Thanh Phong không ngừng rung lên.

Vì lo mèo con ở nhà có việc cần tìm, anh đã tắt chế độ im lặng từ lâu.

Bây giờ, cả lớp đều tò mò hóng hớt, dán mắt vào chiếc điện thoại đang liên tục rung trên bàn.

Từ Thanh Phong bình thản mở khóa, nhìn qua tin nhắn, cảm thấy không hiểu nổi đầu óc của Quả Quả vận hành theo logic nào.

Anh đáp lại:

"Sói sẽ không ăn Quả Quả đáng yêu. Và cừu không thể bắt nạt sói đâu."

"Bé ngoan, thầy đang dạy học."

Nhận được tin nhắn, Quả Quả tiếp tục xem hoạt hình.

Đến khi thấy Hồng Thái Lang cầm chảo đập vào đầu Sói Xám, cậu lập tức quăng điện thoại qua một bên.

Mắt tròn xoe lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Cái chảo đó trông có vẻ rất đau...

Yêu đương đáng sợ quá!!!

Cậu ngoan ngoãn lấy bài tập ra, chăm chỉ làm đề thi.

Từ Thanh Phong chắc chắn không thể ngờ, động lực khiến Quả Quả làm bài tập lại đến từ một bộ phim hoạt hình.

Tan học, Từ Thanh Phong ghé siêu thị, mua một ít đồ ăn vặt để thưởng cho mèo con ngoan.

Vừa về đến nhà, anh đi thẳng đến sofa.

Trên bàn còn dở dang một miếng bánh kem.

Trên sofa, Quả Quả đang ngủ say, hai chân trần vắt lên nhau.

Từ Thanh Phong khẽ cúi xuống, nhéo nhéo má cậu——mềm mềm, đàn hồi rất tốt.

Mèo con nhíu mày tỉnh dậy, ánh mắt ngập tràn oán trách.

Anh nhướng mày:

"Em lén ăn bánh kem trong tủ lạnh rồi."

Quả Quả vội vàng lắc đầu, nhưng dưới ánh nhìn của anh, cậu đành lí nhí:

"Chỉ một miếng nhỏ thôi, thật đó."

Cậu nghiêm túc ngồi vào lòng anh, nói đầy lý lẽ:

"Không ăn thì sẽ hỏng mất. Sách nói không được lãng phí thực phẩm."

Từ Thanh Phong cong môi cười, dùng ngón tay chọc chọc vào má cậu:

"Nếu em bị ốm, thầy sẽ tính sổ sau. Đưa bài tập đây."

Quả Quả nhanh nhẹn đi lấy bài, vỗ ngực tự tin.

Từ Thanh Phong nhìn bộ dạng hí hửng đó, trong mắt ánh lên sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra.

Anh mở bài ra xem, khóe miệng càng cong lên:

"Quả Quả giỏi quá! Không sai câu nào."

Cậu mèo lập tức nhào vào lòng anh, hôn "chụt" một cái lên má, sau đó ấp úng hỏi:

"Thầy ơi... thầy sẽ có vợ sao?"

Động tác của Từ Thanh Phong thoáng dừng lại.

Đôi mắt anh lóe lên chút cảm xúc phức tạp, vừa bất ngờ vừa có gì đó vui mừng.

Mèo con mở mang tư duy rồi sao?

Anh mỉm cười:

"Có lẽ sẽ có."

"Nếu Quả Quả đồng ý, thầy mới có."

Mèo con bĩu môi, im lặng hồi lâu rồi lẩm bẩm:

"Em không thích..."

Cậu giơ điện thoại lên, mở đoạn phim hai vợ chồng sói sống chung, ánh mắt nhìn anh đầy hoài nghi.

Từ Thanh Phong nhìn bộ dạng nghiêm túc của mèo con, không nhịn được bật cười, xoa nhẹ khóe mắt.

Phải mất một lúc lâu, anh mới giải thích:

"Hoạt hình và đời thực không giống nhau. Không phải thứ gì cũng có cơ sở để tin tưởng."

Thế là thiếu niên đỏ bừng cả mặt, lập tức biến thành một con mèo nhỏ, chui tọt vào khe ghế sofa, nhất quyết không chịu ló ra, dùng móng vuốt che kín mặt.

Buổi chiều, mấy con mèo lớn quen thuộc lại đến đón mèo con.

Quả Quả lon ton chạy tới, vẻ mặt đầy mong chờ được khen ngợi:

"Meo~ Chú ơi, cháu học được rất nhiều kiến thức của loài người rồi đấy!"

Mấy con mèo lớn vui mừng xoa đầu mèo con, ôm vào lòng, cọ cọ đầy yêu thương.

Bỗng nhiên, trong đầu Quả Quả lóe lên một ý nghĩ, cậu ngẩng lên hỏi:

"Chú ơi, các chú có vợ không?"

Mấy con mèo lớn đơ người trong chốc lát.

Bọn họ... đều là những con mèo độc thân, lấy đâu ra vợ chứ.

Ba Tư tam thể nhìn mèo con với ánh mắt phức tạp, trong mắt thoáng qua một tia bất lực.

Trẻ con lớn rồi, không lừa được nữa...

Thế là, nó lập tức kiếm cớ lảng đi:

"Bé cưng ngoan, lần sau chú lại đến chơi với con nhé!"

Nói xong, cả đám rối rít chuồn mất.

Quả Quả biến lại thành hình người, nhìn chằm chằm Từ Thanh Phong, lẩm bẩm:

"Sao lại không thể hỏi câu này nhỉ... Hình như ai cũng không thích."

Từ Thanh Phong nghiêng đầu, khẽ hỏi:

"Câu gì?"

"Không có gì." Quả Quả lắc đầu. Trực giác mách bảo cậu đây không phải một câu hỏi hay ho gì.

Từ Thanh Phong cúi xuống, đặt một nụ hôn lên trán cậu, ánh mắt nghiêm túc:

"Bất cứ điều gì em không hiểu, cứ hỏi thầy. Thầy sẽ không bao giờ im lặng với em."

Quả Quả chớp mắt, rồi khẽ gật đầu:

"Vâng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK