• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Từ Thanh Phong đổi sang một cách theo đuổi khác.

Mỗi sáng sớm, khi Quả Quả còn chưa tỉnh, anh sẽ ra đảo mua một bó hoa rực rỡ mang về tặng cậu.

Anh cũng rất lịch thiệp mời cậu cùng đi ngắm bình minh, hoàng hôn, đi dạo trên bãi biển. Có vẻ như mọi thứ đang phát triển theo chiều hướng tốt, quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật hơn.

Cho đến một ngày nọ, khi từ bên ngoài trở về, Từ Thanh Phong phát hiện không thấy Quả Quả trong phòng, mà từ nhà tắm lại truyền ra những tiếng thì thầm khe khẽ.

Anh nhẹ nhàng bước tới, tựa lưng vào tường, dựa vào thính giác nhạy bén của mình để nghe được vài câu:

"Dạo này thầy kỳ lạ quá! Tuy không phải là không thích, nhưng em vẫn thích thầy của trước kia hơn. Mỗi ngày tặng hoa kỳ quái quá đi..."

"Thẩm mỹ của thầy có vấn đề à...?"

Sắc mặt Từ Thanh Phong dần trở nên phức tạp. Đến cuối cùng, nét mặt anh đã không còn cảm xúc gì nữa.

Anh vươn tay vặn chốt cửa, khi ánh mắt hoảng hốt của chú mèo nhỏ hiện lên trong gương, khóe môi anh khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh.

Hai phút sau, Từ Thanh Phong chống tay hai bên người Quả Quả, giam cậu dưới cơ thể mình, giọng trầm thấp mà dịu dàng:

"Nếu không thích, em có thể nói. Anh sẽ thay đổi."

Quả Quả ôm lấy cổ anh, hơi mất tự nhiên: "Cũng không phải là không thích, vẫn thích mà."

Cậu nhắm mắt, mãi một lúc lâu sau, dưới ánh mắt ép buộc của đối phương, cậu mới lí nhí nói:

"Chỉ là... màu sắc của hoa xấu quá, không hợp với thẩm mỹ của em."

Nghe vậy, khóe môi Từ Thanh Phong hơi giãn ra, nét mặt cũng thả lỏng hơn. Anh lười biếng nằm xuống cạnh cậu, từ tốn giải thích:

"Ông lão bán hoa nói rằng, màu sắc càng rực rỡ, thì càng thể hiện tình yêu sâu đậm hơn. Mà anh... muốn nói rằng anh rất yêu em."

Quả Quả hơi mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng mãi không lên tiếng. Một lúc lâu sau, cậu giơ một ngón tay, vẽ một vòng tròn trên ngực Từ Thanh Phong, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy áo anh.

"Thầy ơi, em nhận được rồi!"

Cậu khẽ tựa đầu lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim chậm rãi mà vững vàng.

Từ Thanh Phong cúi đầu hôn lên tóc cậu, giọng nói cũng nhẹ tựa gió thoảng:

"Anh biết mà."

Ngày mai, họ sẽ quay về nước. Hai người đã ở lại hòn đảo này gần mười ngày, cũng bắt đầu thấy hơi chán.

Khi Khúc Tinh Tinh biết tin, cậu ta ghen tị ra mặt, trêu chọc Từ Thanh Phong:

"Ông chú già này đúng là có nhiều chiêu trò thật."

Từ Thanh Phong chẳng chịu lép vế, châm chọc lại ngay:

"Ông chú nào nhỉ? Người nào tự hiểu đi."

Hai người cứ thế đâm chọc nhau, chỉ có Quả Quả là trung gian hòa giải, khiến bầu không khí dịu đi.

Buổi chiều, Từ Thanh Phong dắt Quả Quả đi dạo quanh khu mua sắm đặc sản trên đảo, mua toàn mấy món cậu thích ăn.

Quả Quả đột nhiên nhớ ra điều gì đó, níu lấy áo anh: "Anh Tinh Tinh bảo muốn quà lưu niệm."

Từ Thanh Phong không có chút động tĩnh nào, trong lòng thì ghen nổ tung. Dùng tiền của mình để mua quà cho người đàn ông khác? Không đời nào!

Quả Quả lay lay áo anh, nũng nịu:

"Thầy ơi, thầy ơi..."

"Gọi anh." Từ Thanh Phong vốn định đồng ý, nhưng đột nhiên đổi giọng.

Quả Quả cắn môi, đột nhiên thấy hơi xấu hổ. Rõ ràng chỉ là một cách xưng hô, nhưng không hiểu sao cậu lại thấy khó mở miệng. Mãi sau, cậu mới ghé sát tai anh, thì thầm khe khẽ:

"Anh..."

Âm thanh mềm mại như lông vũ quét qua màng nhĩ, khiến Từ Thanh Phong như bị dòng điện giật trúng. Toàn thân tê dại, tim cũng ngứa ngáy đến mức khó chịu.

Anh không kìm được mà che giấu nụ cười bên khóe môi, chịu thua rồi! Chú mèo nhỏ này thật là biết cách hành hạ người ta mà!

Quả Quả thấy anh có biểu hiện lạ, chớp mắt nhìn anh mấy lần, sau đó lẳng lặng giữ khoảng cách. Thầy hôm nay... thật kỳ quái!

Trong tiệm lưu niệm chật kín khách du lịch.

Quả Quả kéo Từ Thanh Phong đi dạo một vòng, sau đó chạy thẳng đến chỗ mấy món đồ trang trí làm từ vỏ sò. Cậu chọn một vài món rồi đưa anh thanh toán, sau đó hai người rời đi.

Trên đường về khách sạn, họ vô tình gặp một bà lão bán hoa ở góc phố.

Nhận ra người đàn ông đã đến mua hoa suốt mấy ngày nay, bà lão mỉm cười thân thiện, dùng tiếng Anh chào hỏi anh, rồi nhìn sang chàng trai bên cạnh:

"Cậu trai trẻ, đây là người yêu của cậu sao?"

Từ Thanh Phong chuyên chú nhìn về phía Quả Quả, khẽ gật đầu.

Ánh mắt hai người cùng rơi xuống cậu thiếu niên đang chọn hoa.

Trong giỏ chủ yếu là những đóa hồng đỏ rực và một số ít hoa bách hợp. Hai loài hoa đặt cạnh nhau, nhưng vẻ kiêu sa mãnh liệt của hoa hồng vẫn dễ dàng chiếm trọn ánh nhìn hơn.

Quả Quả khẽ nhón lấy một đóa bách hợp trắng tinh, nhẹ nhàng cài vào túi áo trước ngực Từ Thanh Phong. Cậu nói khẽ:

"Hoa hồng hay bách hợp cũng giống nhau thôi."

Giống như tình cảm của anh dành cho em vậy. Bất kể nó là loại nào, em đều sẽ nhận được."

Lồng ng.ực Từ Thanh Phong như muốn vỡ tung.

Người trước mặt này, cứ tùy tiện mà chạm vào dây đàn trong tim anh, khiến anh cam tâm tình nguyện đắm chìm trong đó.

Anh không nhịn được cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên môi cậu.

Liệu mèo nhỏ của anh... đã thích anh một chút rồi chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK