• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi về nhà, cuộc sống của Từ Thanh Phong lại quay về quỹ đạo quen thuộc—chỉ có hai điểm đi về giữa trường học và nhà.

Sáng sớm, anh vừa chỉnh lại quần áo, vừa tiện tay lấy một bộ đặt sẵn lên gối cho mèo con mặc.

Trước khi rời đi, anh khẽ vỗ nhẹ lên mông cậu, khiến cậu lập tức hóa thành một chú mèo nhỏ, co rụt người lại, hai tai cụp xuống che kín.

Anh bật cười, dùng đầu ngón tay chọc nhẹ lên chiếc đầu bé xíu của mèo con.

"Quả Quả , bữa sáng anh để trên bàn rồi, dậy nhớ ăn. Sáng nay anh chỉ có một tiết học, tan xong sẽ về ngay. Không được chạy lung tung, biết chưa?"

Mèo con hé mắt ra một chút, gật gật đầu, sau đó lại nhắm tịt mắt lại.

Chưa được bao lâu, một cái móng vuốt nhỏ đã vươn ra, nhẹ nhàng móc lấy ống tay áo anh.

Từ Thanh Phong cúi xuống, dùng mũi cọ nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của cậu, giọng trầm thấp dịu dàng:

"Sao thế?"

Mèo con ôm lấy mặt anh, đầu lưỡi ướt mềm nhẹ nhàng li.ếm một cái lên má, sau đó vẫy vẫy móng vuốt rồi chớp mắt lao nhanh vào chăn, trốn kỹ.

Từ Thanh Phong chạm vào bên má hơi ướt của mình, ánh mắt tối lại một chút.

Anh khẽ vuốt mép chăn rồi xoay người rời đi.

Dù đã vào cuối thu, ngoài cửa sổ vẫn còn lác đác những tia nắng len lỏi, từng chút rọi lên bức tường, xuyên qua khe hở mà hắt xuống mặt sàn.

Trên giường, chú mèo nhỏ vươn vai một cái rồi biến thành một thiếu niên. Cậu nhanh chóng mặc quần áo, sau đó bước đến phòng khách.

Trên bàn ăn đã bày sẵn sandwich và một quả trứng chiên hình trái tim nho nhỏ. Mèo con lơ đãng liếc nhìn, không hiểu lắm ý nghĩa của hình dạng này, chỉ thấy trông khá đẹp mắt rồi thản nhiên ăn hết.

Ăn xong, cậu đi thẳng đến bên cửa sổ. Ánh sáng phản chiếu qua kính có chút chói mắt, cậu khẽ giơ tay che lại. Đôi mắt xanh lam trong veo lấp lánh, đầy hứng thú nhìn về phía xa, nơi có một chiếc xích đu đang đung đưa nhẹ nhàng.

Tại giảng đường, Từ Thanh Phong nhìn chằm chằm vào bài giảng đã giảng đi giảng lại trên máy tính không biết bao nhiêu lần. Anh khẽ nhíu mày, đảo mắt một vòng nhìn đám sinh viên đang ngồi dưới lớp, dáng vẻ ngây ngốc chẳng khác nào chim cút co ro. Anh thật sự không hiểu, vì sao đến giờ họ vẫn chưa nắm được bài?

Anh bất lực thở dài, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt xinh đẹp nào đó, khóe môi vô thức cong lên một chút.

Quả Quả chắc chắn rất thông minh.

Lúc này, chú mèo nhỏ sau khi do dự rất lâu vẫn quyết định ra ngoài.

Bên ngoài ánh nắng rất đẹp, tỏa ra hơi ấm dịu nhẹ. Thiếu niên hơi nheo mắt lại, chậm rãi đi đến chiếc xích đu vắng vẻ gần đó.

Ngay lúc ấy, một người đàn ông từ bên cạnh chậm rãi tiến lại gần, nhẹ giọng hỏi:

"Cần tôi đẩy giúp không?"

Ngay từ khi thiếu niên bước ra ngoài, anh ta đã chú ý đến cậu. Một khuôn mặt hoàn mỹ không thể bắt bẻ, pha lẫn chút ngây ngô non nớt. Đôi mắt xanh nhạt khiến người ta lầm tưởng là con lai, thật sự rất khó để không bị thu hút.

Quả Quả hơi nghiêng đầu, nhìn sang người đàn ông bên cạnh.

Hình như có chút quen mắt?

Một hình ảnh thoáng hiện lên trong đầu—một con mèo béo ú.

Nghĩ đến đây, cậu cúi đầu xuống, ánh nắng xung quanh bị người đàn ông trước mặt chắn mất, chỉ còn lại một vùng bóng tối phủ xuống.

Cậu mím môi, nhàn nhạt nói:

"Cảm ơn, không cần đâu. Anh đừng chắn nắng của tôi."

Người đàn ông bên cạnh không hề tức giận, chỉ yên lặng ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh, không quấy rầy cậu nữa, như thể người vừa bị từ chối không phải là anh ta.

Quả Quả liếc qua anh ta một cái, không quá bận tâm, nhưng ngay sau đó, tầm mắt lại rơi vào một bóng dáng quen thuộc đang dần tiến lại gần.

Chết rồi.

Mình trốn ra ngoài mất rồi.

Từ Thanh Phong vốn định về thẳng nhà, nhưng trong tầm mắt bỗng xuất hiện một bóng dáng rất quen thuộc. Hàng lông mày anh hơi nhíu lại, ánh mắt lạnh lẽo lập tức rơi xuống người đàn ông lạ mặt bên cạnh thiếu niên.

Anh sải bước đến gần, cúi đầu đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:

"Bảo bối, về nhà thôi."

Thiếu niên lập tức nhào vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, cả người dính sát, cọ cọ vào hõm cổ anh đầy làm nũng.

Cậu ngáp khẽ một cái, giọng lười biếng vang lên:

"Ừm, chào mừng anh về, thưa thầy."

Từ Thanh Phong ôm chặt lấy người trong lòng, chậm rãi bước về hướng ngôi nhà.

Người đàn ông còn lại ngồi trên xích đu, khóe môi hiện lên một tia ý cười, ánh mắt nhìn xa xăm rồi thấp giọng than thở:

"Thì ra đã có chủ rồi... Nhưng mà, hình như người trong lòng anh ta vẫn chưa nhận ra thì phải? Thú vị thật..."

Về đến nhà, ánh mắt Từ Thanh Phong dần phủ một tầng băng mỏng. Ánh nhìn đầy hứng thú của người đàn ông ban nãy, anh đều thấy rõ ràng.

Nhưng nếu đến cả một con mèo mình nuôi cũng không giữ được, vậy thì...

Anh khẽ nheo mắt lại, lạnh lùng lên tiếng:

"Quả Quả , trước khi ra ngoài, em đã hứa với anh điều gì?"

Trong góc phòng, mèo con lập tức giả chết, cuộn tròn thành một cục, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

"Không có ai chơi với em cả... Nhưng em muốn phơi nắng mà! Với lại, em cũng đâu có chạy lung tung, chỉ loanh quanh gần nhà thôi!"

Càng nói, giọng cậu càng đắc ý, bộ dạng còn đầy vẻ "Anh mà dám mắng nữa, em sẽ gầm lên cho mà xem!"

Từ Thanh Phong cong môi, cúi xuống nhẹ nhàng cắn một cái lên má thiếu niên.

Nhìn khuôn mặt phồng lên vì giận dỗi, anh mới thấy bực dọc trong lòng tan bớt đi đôi chút.

Quả Quả ngẩn người, giơ tay sờ lên chỗ vừa bị cắn, cảm giác có chút kỳ lạ. Cậu dụi dụi tay lau mạnh vài lần, mãi sau mới lí nhí hỏi:

"Thầy ơi, vừa nãy tại sao lại gọi em là bảo bối?"

Từ Thanh Phong hơi khựng lại.

Làm sao đây? Nói là buột miệng, hay là từ lâu đã nghe theo trái tim rồi?

Còn chưa kịp trả lời, Quả Quả đã tự lẩm bẩm:

"Em biết rồi, chắc là thầy coi em như con nít mà nuôi đúng không?"

Câu nói ấy khiến trái tim anh như bị giáng một đòn mạnh.

Tuy nhiên, anh rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giọng điệu nhẹ bẫng:

"Không phải nuôi con, mà là nuôi vợ nhỏ."

"Bây giờ chưa giải thích được, đợi em lớn lên một chút, tự nhiên sẽ hiểu."

Nói xong, anh xoay người vào bếp, để lại thiếu niên tròn mắt đầy dấu chấm hỏi.

...Vợ nhỏ?

Bề ngoài Từ Thanh Phong vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng lại như một mớ tơ vò. Không biết từ lúc nào, tình cảm của anh dành cho Quả Quả đã từng chút, từng chút một biến đổi.

Sau bữa trưa, mèo con đã sớm bò lên giường, lim dim chìm vào giấc ngủ.

Từ Thanh Phong bước nhẹ ra ban công, rút điện thoại gọi đi một cuộc. Giọng anh trầm thấp, dứt khoát:

"Làm giúp tôi một tấm căn cước công dân, tên là Từ Quả Quả ."

Người bên kia khẽ cười, trêu ghẹo:

"Ơ? Bao giờ cậu có thêm một đứa em trai thế? Hay là lại nhặt về một con yêu quái nhỏ rồi?"

Chưa đợi đối phương nói hết câu, anh đã "cạch" một tiếng cúp máy.

Đôi mắt anh dịu dàng nhìn về phía giường, nơi thiếu niên đang ngủ say.

Anh cũng không định nói cho ai biết rằng, mình có một tiểu yêu quái đáng yêu, ngoan ngoãn nhất trên đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK