• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Thanh Phong mở mắt, hơi nghiêng đầu nhìn ra ngoài. Tiếng mưa không ngừng đập vào cửa kính, từng đợt sấm chớp vang lên, làm người ta cảm thấy không yên. Anh nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng, bàn tay đều đặn vỗ về tấm lưng mảnh mai, cảm nhận hơi thở của cậu dần chậm lại, khóe môi anh khẽ cong lên.

Anh lấy điện thoại, tùy tiện gửi một tin nhắn. Không lâu sau đối phương trả lời ngay:

"Anh bị điên à? Sáng sớm thế này... Hôm qua tôi về rồi, xe để đó đấy."

Anh đặt điện thoại xuống, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt thiếu niên trong lòng. Rõ ràng lúc trước còn là một chú mèo con, vậy mà bây giờ đã biến thành một cậu trai nửa lớn nửa nhỏ.

Ngón tay anh khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt cậu, để lộ ra dung nhan xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt anh dừng lại ở đôi hàng mi dài, lướt qua sống mũi thẳng tắp, rồi chậm rãi dừng trên đôi môi đầy đặn của cậu. Anh ngắm nhìn hồi lâu, mãi mới dời ánh mắt đi.

Cuối cùng, anh không nhịn được mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu.

— Cứ để mèo con lớn thêm một chút nữa đi. Anh có thể chờ.

Đợi đến khi trời không còn sớm, Từ Thanh Phong vỗ nhẹ lên chú mèo con đang say ngủ trong lòng.

"Quả Quả , dậy thôi nào. Hôm nay chúng ta về nhà rồi."

"Ưm... nhưng em buồn ngủ quá."

Thiếu niên dụi dụi vào tay anh, giọng mang theo chút nũng nịu, rồi rất nhanh đã biến thành một chú mèo con, cuộn mình lại tiếp tục ngủ.

Từ Thanh Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đứng dậy thu dọn hành lý. Thật ra cũng không có gì cần mang theo, nhà anh vốn đã đầy đủ mọi thứ. Mấy món đồ cho mèo mà anh mua lần này, rốt cuộc vẫn chưa có dịp dùng tới.

Lo rằng mèo con có thể không thoải mái trên đường về, anh vẫn để cậu trong lòng mình, tiện quan sát.

Nửa tiếng sau, xe anh rời khỏi thành phố H.

Mùa thu sắp kết thúc, cơn mưa này vì thế mà cũng ào ạt hơn. Trên đường, mưa càng lúc càng nặng hạt, ngoài cửa kính chỉ còn lại một màn sương mờ mịt, như thể đang lưu luyến chút thời gian cuối cùng của mùa thu.

Giữa đường, anh đi ngang qua một huyện nhỏ, thấy trời mưa lớn nên quyết định dừng lại, đặt phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Chú mèo trong lòng cuối cùng cũng thò đầu ra, nhảy xuống đất, nhanh chóng biến thành thiếu niên, chớp chớp mắt tò mò hỏi:

"Thưa thầy, đây là đâu vậy?"

Từ Thanh Phong xoa đầu cậu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng thở dài:

"Mưa lớn quá, lái xe tiếp sẽ rất nguy hiểm."

Anh nhìn cậu một lát rồi hỏi:

"Có đói không?"

Vừa nói, anh vừa lấy từ trong vali ra một chiếc áo len màu xanh, giúp cậu mặc vào.

Mèo con hơi không được tự nhiên, ánh mắt né tránh, giọng lí nhí:

"Thưa thầy, em có thể tự mặc mà..."

Từ Thanh Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt càng thêm dịu dàng. Anh chuyển đề tài:

"Quả Quả muốn ăn gì không? Chúng ta ra ngoài xem thử nhé."

Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dắt ra ngoài.

Ngoài trời mưa đã ngớt dần, chỉ còn lại những vũng nước nhỏ vương trên mặt đường, trông có chút vướng mắt. Những cơn gió nhẹ lướt qua, hòa cùng hương mưa ẩm ướt, tạo nên một bầu không khí khiến lòng người thư thái.

Từ Thanh Phong giương chiếc ô đen, hơi nghiêng về bên phải, đồng thời nghiêng đầu nhìn thiếu niên bên cạnh đang tò mò ngó nghiêng khắp nơi, không kìm được mà khẽ cười.

Dù huyện nhỏ này nằm giữa hai thành phố lớn, nhưng hai bên đường vẫn dễ dàng bắt gặp những tòa nhà cũ cùng những hàng quán vỉa hè. Không náo nhiệt như trong thành phố, nhưng lại mang theo cảm giác ấm áp và thân thuộc.

Hai người vừa đi vừa ngắm phố phường, cuối cùng dừng chân trước một quán cơm nhỏ. Giờ này chưa đến bữa chính, trong quán chỉ có lác đác vài vị khách.

Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt hiền lành nhanh chóng bước tới, nhiệt tình chào hỏi:

"Hai cậu trai, muốn ăn gì nào? Trên bàn có thực đơn đấy!"

Từ Thanh Phong tùy ý lướt qua, rồi nhàn nhạt nói:

"Cá nấu cay, sườn hầm củ sen, cà tím xào."

"Được rồi, có ngay! Hai cậu ngồi chờ chút nhé."

Nói xong, ông chủ xoay người đi vào trong, lát sau bưng ra một bình trà, rót cho hai người.

Quả Quả cúi xuống nhìn những hạt nhỏ màu vàng dưới đáy ấm trà, tò mò nhấp một ngụm.

Vị trà vừa đắng vừa thanh, khiến cậu nhăn mặt.

Ông chủ cười ha hả, giải thích:

"Đây là trà kiều mạch, giúp tiêu hóa tốt. Uống thường xuyên rất có lợi cho sức khỏe. Cậu mới uống lần đầu à?"

Quả Quả gật đầu, lập tức đẩy ly trà về phía Từ Thanh Phong, giọng nhỏ nhẹ:

"Thầy cũng thử đi, không thể để một mình em chịu khổ được."

Từ Thanh Phong không nói gì, chỉ bình thản uống hết phần còn lại trong chén. Dáng vẻ của anh tự nhiên đến mức khiến ông chủ thoáng sững sờ.

Quan hệ giữa hai người này tốt quá nhỉ...

Ông chủ nghĩ thầm, rồi im lặng đặt bình trà xuống, không làm phiền nữa.

Quả Quả quan sát vẻ mặt của Từ Thanh Phong, thấy anh không hề nhíu mày, liền tò mò đưa tay định cầm lại chén trà.

Thế nhưng, bàn tay cậu vừa vươn ra đã bị người đàn ông nắm chặt.

Từ Thanh Phong giơ thực đơn lên che khuất tầm nhìn của người xung quanh, bất ngờ cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cậu.

Quả Quả vô thức thè lưỡi liế.m môi, vị đắng vẫn còn vương lại. Cậu trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy bất mãn.

"Em sai rồi, để anh gọi sữa cho em nhé. Lát nữa cá cũng nhường em hết, được không?"

Từ Thanh Phong ghé sát tai cậu, hơi thở ấm áp phả lên vành tai mỏng manh, làm nó đỏ bừng lên.

Hành động thân mật của hai người nhanh chóng thu hút sự chú ý từ những người xung quanh.

Dù gì cả hai cũng đều có ngoại hình ưa nhìn, lại vô thức bày ra vài hành động đáng chú ý, khiến người ta không khỏi liếc nhìn nhiều lần.

Nhưng hai đương sự hoàn toàn chẳng quan tâm.

Bởi vì lúc này, ánh mắt của Quả Quả chỉ còn lại thức ăn trên bàn!

May mà bây giờ cậu đã biết dùng đũa, nếu không, chắc chắn Từ Thanh Phong sẽ lại phải bận rộn đút cậu ăn. Anh cẩn thận gắp những món cậu thích ra đĩa riêng để nguội bớt, vì mèo con rất sợ nóng.

"Thưa thầy, kia là gì thế?"

Quả Quả nhìn về phía đầu phố, nơi một ông lão đang dựng quầy hàng, tay cầm chiếc xẻng sắt đảo qua đảo lại thứ gì đó trong một chiếc chảo lớn.

Từ Thanh Phong liếc mắt nhìn qua, rồi kéo cậu đi tới.

Vừa đến gần, anh liền nhận ra: "Hạt dẻ rang đường."

Mùa thu chính là thời điểm thích hợp nhất để thưởng thức món này. Khóe môi anh khẽ cong lên:

"Muốn ăn không?"

Mèo con bên cạnh khẽ gật đầu, nhưng rồi lại cảm thấy mình vừa mới ăn xong, có chút ngại ngùng:

"Thôi ạ, mình đi tiếp đi..."

Dù nói vậy, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi mẻ hạt dẻ vừa được đảo nóng hổi.

Từ Thanh Phong bật cười, vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, rồi thản nhiên quay sang ông lão:

"Cho tôi một phần hạt dẻ rang đường."

Khi nhận lấy túi hạt dẻ ấm áp, Quả Quả vui vẻ dụi đầu vào vai anh, khóe mắt cong cong, tựa như một chú mèo vừa được cho ăn no.

Khoảnh khắc ấy khiến anh cảm thấy, những gì mình làm đều rất xứng đáng.

Buổi chiều, cơn mưa đã hoàn toàn ngớt hẳn.

Từ Thanh Phong lái xe đưa mèo con về nhà.

"Về đến nhà rồi!"

Mèo con vui vẻ lăn một vòng trên giường, đôi mắt không giấu nổi niềm hạnh phúc.

"Nhà?"

Từ Thanh Phong nhướng mày.

"Nhà của thầy."

Mèo con ngoan ngoãn ngồi dậy, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.

"Là nhà của chúng ta."

Anh nhẹ nhàng sửa lại cách nói của cậu.

Nhìn thiếu niên đang lười biếng vùi vào chăn, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng.

Có em ở đây, mới chính là nhà của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK