• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Về đến nhà, cơ thể Từ Quả Quả vẫn còn hơi run nhẹ.

Từ Thanh Phong khẽ siết chặt vòng tay, ôm cậu vào lòng, ánh mắt dịu dàng nhìn xuống chú mèo nhỏ trong ngực. Anh khẽ thở dài:

"Em có phải là do ông trời phái đến để trừng phạt anh không? Anh thua em rồi."

"Trước đây, anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích ai... nhưng em là ngoại lệ."

Vừa rồi, khi thấy mèo nhỏ khóc, trái tim anh như bị ai đó cứa một nhát thật sâu. Anh thừa nhận rằng bản thân đã sớm mất kiểm soát rồi.

Cúi xuống, anh nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cậu, sau đó ra ngoài ban công gọi điện thoại.

"Dạo này trong thành phố có nơi nào ngược đãi mèo không, điều tra giúp tôi." Giọng Từ Thanh Phong lạnh lùng vang lên.

Người bên kia lười biếng đáp một tiếng, lẩm bẩm: "Giờ tôi là người, không phải chó. Với lại, mũi cậuchắc nhạy hơn tôi đấy."

Từ Thanh Phong không đợi đối phương lải nhải thêm câu nào, thẳng thừng cúp máy rồi quay trở lại phòng ngủ.

Từ Quả Quả đã tỉnh, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn dáng vẻ hoạt bát thường ngày.

Từ Thanh Phong ôm lấy cậu, giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng:

"Quả Quả, anh có cách tìm ra kẻ đó. Nhưng Quả Quả không được buồn nữa, có được không?"

"Thật không?" Mắt mèo nhỏ lóe lên một tia sáng.

"Ừm, anh sẽ không lừa em." Anh cúi xuống hôn lên đôi mắt hơi sưng đỏ của cậu.

Từ Quả Quả vòng tay ôm lấy vai anh, nhẹ giọng nói:

"Cảm ơn anh, tiên sinh."

Từ Thanh Phong nhướng mày, ghé sát tai cậu, giọng điệu ám muội:

"Anh không cần câu này đâu."

Mèo nhỏ nhắm chặt mắt, chu môi, đã chuẩn bị sẵn tinh thần.

Khóe môi Từ Thanh Phong khẽ cong, anh xoay người bước vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn ấm đặt lên mắt cậu.

"Tiên sinh?"

Chờ mãi mà không thấy động tĩnh gì, mèo nhỏ mở mắt, đầy nghi hoặc.

Người đàn ông ra vẻ vô tội, thấp giọng nói:

"Anh có nói là sẽ hôn em sao? Em đang nghĩ gì thế, mèo con hư hỏng?"

Mèo nhỏ lập tức đỏ bừng mặt, xấu hổ đá anh một cái rồi chui tọt vào trong chăn, quyết định từ nay sẽ không thèm để ý đến tiên sinh nữa! Sau này, đừng hòng hôn cậu!

Từ Thanh Phong bật cười, nhẹ nhàng kéo góc chăn xuống, cúi người hôn lên môi cậu.

Vài phút sau, mèo nhỏ đẩy anh ra, không vui oán trách:

"Hôn lâu quá, dễ chóng mặt lắm!"

Từ Thanh Phong chẳng hề để tâm, mấy chuyện này phải tiến từng bước một, sau này anh còn có thể lợi dụng cơ hội để hưởng thêm lợi ích.

"Đi siêu thị mua đồ ăn cho Quả Quả nhé? Đi không?"

"Đi!"

Vừa ra khỏi cửa, Từ Quả Quả lập tức biến thành một chú mèo nhỏ.

Lý do rất đơn giản—cậu mèo con mê cái đẹp, soi gương một vòng liền phát hiện đôi mắt sưng vù của mình trông chẳng khác gì một con ếch xanh.

Trong mắt Từ Thanh Phong, mèo nhỏ đáng yêu đến tận cùng, nhưng dù có khen thế nào, cậu cũng không chịu thay đổi ý định. Anh đành phải chiều theo mèo nhỏ vậy.

Vừa bước ra ngoài, Từ Thanh Phong liền đội ngay chiếc mũ của "bé hổ con" lên đầu mèo nhỏ.

Dù cậu có giãy giụa thế nào cũng vô dụng.

"Mắt Quả Quả bị sưng rồi, đội mũ lên sẽ che được." Anh nhàn nhã giải thích, nhưng thật ra chỉ vì trông cậu quá đáng yêu mà thôi.

Mèo nhỏ vì mê cái đẹp mà bị lừa đến mức đầu óc quay vòng vòng, ngây thơ tin tưởng con sói xấu xa này thêm một lần nữa.

Đến siêu thị, như thường lệ, Từ Thanh Phong dẫn mèo nhỏ đi dạo quanh quầy bánh kẹo trước.

Anh biết rõ, dù cậu có buồn đến đâu, nhưng cái bụng thì lúc nào cũng thành thật nhất.

"Meo~ Cái đó, còn cái đó nữa!"

Mèo nhỏ vung vẩy móng vuốt, quyết định hóa bi thương thành cơn thèm ăn.

Từ Thanh Phong khẽ cong môi cười, không vạch trần mèo nhỏ, chỉ yên lặng gom hết đồ cậu muốn vào giỏ hàng, tiện thể lấy thêm hai món đồ chơi mới.

Anh khẽ gõ nhẹ lên trán mèo nhỏ, dịu dàng nói:

"Không được ăn quá nhiều đồ ngọt đâu, tối nay anh làm cá cho em ăn."

Mèo nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.

Thế là, một người một mèo tay xách nách mang, vui vẻ trở về nhà.

"Em chơi trước đi, anh vào bếp nấu cơm."

Từ Thanh Phong mở tivi, bật phim hoạt hình yêu thích của mèo nhỏ, đặt một đống đồ ăn vặt trước mặt cậu, sau đó vào bếp.

Mèo nhỏ nghiêng đầu nhìn bóng lưng cao ráo trong bếp, bất giác khẽ gọi:

"Tiên sinh?"

"Ừm? Sao thế?"

"Không có gì, em chỉ muốn gọi anh thôi."

Từ Thanh Phong dựa người vào khung cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu nhóc vừa ăn vặt vừa xem hoạt hình.

"Quả Quả?"

"Ừm?" Mèo nhỏ cất giọng mũi nhẹ nhàng, quay đầu lại nhìn anh.

Từ Thanh Phong dùng khẩu hình nói mấy chữ.

Chỉ vài giây sau, mèo nhỏ đờ ra như tượng gỗ. Đến khi phản ứng lại, vành tai và cả chiếc cổ trắng nõn đều đỏ bừng.

Cậu vội vàng cầm lấy điện thoại, lén lút gõ gì đó.

———

"Tiên sinh, anh chưa bao giờ đứng đắn thật sự."

"Tiên sinh, chỉ biết bắt nạt mèo nhỏ thôi."

Từ trong bếp truyền ra một tiếng cười khẽ, nghe có chút đáng ghét, nhưng cũng chẳng hẳn là đáng ghét...

Giống như một chiếc lông vũ, nhẹ nhàng rơi xuống tim cậu.

Mèo nhỏ vốn đang chuẩn bị nghiêm túc khiếu nại, nhưng lại nhận được hai tin nhắn bất ngờ.

Cậu nhìn chăm chú một lúc, sắc mặt đầy do dự.

Còn chưa kịp nghĩ kỹ, trong bếp đã vang lên giọng nói trầm ấm của người đàn ông.

"Qua đây ăn cơm nào."

Mèo nhỏ lập tức ném điện thoại sang một bên, nhanh chóng lao ra bàn ăn.

———

Sau bữa tối, Từ Thanh Phong không tìm thấy mèo nhỏ trong phòng khách.

Tìm một hồi, anh phát hiện cậu đang rúc trong phòng ngủ, lén lút nghịch điện thoại.

Vừa định khẽ đẩy cửa ra, điện thoại của anh bỗng như bị "mất kiểm soát," liên tục nhảy ra hàng loạt tin nhắn:

"Thanh toán 50 tệ."
"Thanh toán 30 tệ."
"Thanh toán 100 tệ."
"Thanh toán 5 tệ."
"Thanh toán 10 tệ."

Anh đưa tay day day trán, không nhịn được bật cười.

Lại bày trò gì nữa đây?

Có lẽ là một bất ngờ ngoài dự đoán.

Từ Thanh Phong giữ vẻ mặt bình thản, đẩy cửa bước vào.

Anh không hỏi gì, chỉ tự nhiên lấy một cuốn sách từ tủ, rồi ngồi xuống bên cạnh mèo nhỏ, lặng lẽ ở bên cậu.

Không lâu sau, trong phòng vang lên vài tiếng lầm bầm của mèo nhỏ, kèm theo giọng nói dịu dàng trấn an của người đàn ông.

Bầu không khí giữa hai người tự nhiên mà gần gũi.

Thỉnh thoảng, ánh mắt anh lại rơi xuống người bên cạnh, trong đáy mắt đầy ắp sự dịu dàng không thể che giấu.

Giống như một hũ mật ong ngọt ngào, ngấy đến mức say mê, nhưng lại chẳng nỡ rời xa.

Bỗng, một câu nói trầm thấp nhưng đầy thân mật khẽ vang lên, tan vào không khí:

"Quả Quả của anh, phải luôn luôn vui vẻ nhé."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK