Vào một buổi trưa, mấy con mèo to lớn lén lút trèo vào nhà qua cửa sổ.
Mấy ngày trước, chúng phát hiện căn phòng trống trơn không có ai, tức giận suốt một hồi, rình rập mãi mà vẫn không thấy người đâu.
Từ Thanh Phong ngồi trên sofa, nhìn đám mèo lớn nghênh ngang đi về phía mình. Anh nhàn nhạt liếc qua chúng rồi chậm rãi nói:
"Quả Quả là con người, các cậu biết rồi chứ?"
Lập tức, mèo tam thể xù hết cả lông, mấy con mèo khác cũng gườm gườm nhìn anh, không ngừng phát ra tiếng gầm gừ đầy cảnh giác, sẵn sàng vào tư thế chiến đấu.
Lúc này, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng bật mở.
Thiếu niên ló đầu ra, nhìn thấy mấy con mèo lớn, lập tức chạy tới, vừa đến nơi đã nhanh chóng biến thành mèo con, cọ cọ vào chúng đầy thân thiết.
"Meo~ Nhớ các chú quá đi!"
Ánh mắt tràn đầy vui sướng, cái đuôi nhỏ cũng vẫy liên tục.
Mấy con mèo biết mèo con nhà mình đã hóa thành người, nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn không tránh khỏi có chút chua xót trong lòng.
Vậy nên, chúng tận dụng cơ hội này, hít lấy hít để mùi sữa thơm ngọt trên người mèo nhỏ.
Tam thể mèo là con đầu tiên dần bình tĩnh lại, cọ nhẹ trán mèo con, dịu dàng dặn dò:
"Bảo bối, không được để con người biết con có thể biến hình. Cũng không được tùy tiện thay đổi hình dạng ở bên ngoài, nghe rõ chưa?"
"Ngoài ra, con phải học tập tri thức của con người, như vậy mới có thể sinh tồn được. Còn nữa, người đàn ông đang nuôi con, không thể hoàn toàn tin tưởng hắn ta."
Mèo con khẽ nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn về phía Từ Thanh Phong, rồi cụp mắt, lí nhí đáp:
"Con sẽ chú ý."
Tam thể mèo nhẹ nhàng li.ếm lên đỉnh đầu của mèo con, chơi với cậu một lát rồi mới chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, nó vẫn không quên dặn thêm:
"Chờ con lớn thêm chút nữa, chúng ta sẽ dẫn con đến một nơi. Còn bây giờ, phải tập làm quen với cuộc sống loài người, đừng tiếp xúc với người lạ."
Từ Thanh Phong từ đầu đến cuối không xen vào cuộc trò chuyện của đám mèo. Dù sao, lúc đầu người chăm sóc Quả Quả cũng không phải anh. Hơn nữa, cậu vẫn rất ỷ lại vào những con mèo này.
Chờ lũ mèo rời đi, anh mới ôm mèo con vào lòng, cúi đầu trầm giọng hỏi:
"Lúc nãy các cậu có phải đang nói xấu tôi không?"
Mèo con cứng đờ người trong giây lát, sau đó nhanh chóng biến trở lại hình người, cọ cọ vào cổ anh, lười biếng thì thầm:
"Không có mà, chỉ bảo em đừng tiếp xúc với người lạ thôi."
Từ Thanh Phong nhìn thiếu niên trong lòng, ánh mắt thoáng trầm xuống, nhưng anh chỉ khẽ đáp một tiếng "Ừ", không nói thêm gì.
Anh lấy một bộ quần áo đưa cho cậu, giúp cậu mặc vào.
Nghĩ đến việc từ nay về sau, Quả Quả sẽ sống như con người, cùng anh trải qua ngày tháng, anh liền khẽ nói:
"Ra ngoài mua ít đồ cho em."
Mèo con chớp chớp mắt, không biết nghĩ gì mà đột nhiên tỏ ra vui vẻ ra mặt.
Từ Thanh Phong nhéo nhẹ má cậu, bật cười:
"Nghĩ đến đồ ăn rồi đúng không?"
Mèo con gật đầu, rồi lại vội vàng lắc đầu, nhưng ánh mắt sáng lấp lánh đã bán đứng cậu từ lâu.
"Thầy ơi, đừng có vu oan cho mèo nhỏ!"
Mèo con phụng phịu phản bác, khóe môi hơi cong lên, ánh mắt tràn đầy bất mãn.
Từ Thanh Phong nhịn cười, không vạch trần cậu, nắm lấy tay dắt cậu ra ngoài.
Dọc đường đi, hàng cây hai bên đường chỉ còn lại những cành khô trơ trọi. Những bông hoa từng nở rộ trên cành giờ đây đã hóa thành đám lá vàng héo úa, rơi đầy trên mặt đất.