• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau hai tiếng đồng hồ, buổi hòa nhạc khép lại trong sự viên mãn, khán giả lần lượt ra về.

"Tôi ở hậu trường, chờ Quả Quả bảo bối ăn tối."

Từ Thanh Phong lạnh lùng tắt điện thoại, định đi ngay. Nhưng sau đó, anh lại thôi—để Quả Quả có một người bạn cũng không tệ, dù rằng đối phương chẳng phải người tốt lành gì.

Trong hậu trường, Hồ Ly Tinh đang tẩy trang thì nghe thấy tiếng mở cửa. Ngay lập tức, cậu ta lao đến ôm chầm lấy chàng trai vẫn còn bối rối.

"Quả Quả, ngoan lắm! Đợi tôi dẫn em đi ăn đồ ngon nhé!"

Từ Thanh Phong không chút khách sáo hất tay con hồ ly kia ra, kéo mèo con vào lòng. Người đàn ông bên cạnh cũng thuận thế ôm lấy eo Hồ Ly Tinh.

"Anh đến đây làm gì?"

Người đàn ông kia cong môi cười nhạt, tự nhiên cầm lấy đồ trong tay Hồ Ly Tinh, thành thạo giúp cậu ta tẩy trang.

"Tôi là kim chủ của em, đến đây còn cần lý do sao?"

Khúc Tinh Tinh: "..."

Trong lòng thầm mắng: Kim chủ thì giỏi lắm chắc? Mặt dày quá đi mất!

"Buổi diễn rất tuyệt, Tinh Tinh, em thật xuất sắc!"

Tô Lạc cúi xuống, áp sát tai Hồ Ly Tinh, giọng nói mang theo chút trêu chọc đầy ám muội.

Từ Thanh Phong liếc nhìn hai người một cái nhưng không bình luận gì. Cả hai đều là họa thủy.

Từ Quả Quả khẽ kéo góc áo anh, tò mò hỏi khi nghe thấy từ lạ: "Anh ơi, kim chủ là gì vậy?"

"Chính là người mua đồ ăn, quần áo cho em, đối xử tốt với em." Từ Thanh Phong nhàn nhạt giải thích, đồng thời lạnh lùng quét mắt nhìn hai kẻ bên cạnh.

"Vậy anh cũng là kim chủ của em rồi!"

Chú mèo nhỏ lanh lợi suy luận, ánh mắt mong chờ được khen ngợi.

Người đàn ông mím môi, cuối cùng vẫn cứng nhắc gật đầu.

Hai người bên cạnh im lặng không nói gì. Dạy hư một đứa trẻ con thật sự không ổn chút nào, biết đâu một ngày nào đó sẽ bị ai đó tẩn cho một trận.

Vài phút sau, khi mọi thứ đã thu dọn xong, cả nhóm cùng nhau ra ngoài.

Khúc Tinh Tinh khoác vai Từ Quả Quả, ghé sát nói nhỏ:

"Quả Quả, yêu đương với Từ Thanh Phong có cảm giác thế nào?"

"Hẹn hò?"

Chú mèo nhỏ ngây thơ chớp mắt, trong đôi mắt trong veo toàn là vẻ nghi hoặc.

Cậu với anh đâu phải kiểu quan hệ đó.

"Chết tiệt, cái tên cầm thú này, còn chưa tỏ tình mà đã làm đến bước đó rồi sao?"

Hồ Ly Tinh lập tức tưởng tượng ra một vở kịch cậu bé hoa trắng bị dụ dỗ rồi ăn sạch sành sanh.

"Anh Tinh Tinh, người đằng trước là bạn của anh à?"

Từ Quả Quả nhìn người đàn ông đang đứng cạnh Từ Thanh Phong ở phía xa, cảm thấy giọng nói có chút quen thuộc.

"Không đâu, là bạn trai anh đấy."

Hồ Ly Tinh nghĩ đến bản hợp đồng đã ký với Tô Lạc, hình như đúng là vậy thật.

Chú mèo nhỏ gật gù ra vẻ hiểu chuyện, nhưng trong đầu đã loạn thành một mớ bòng bong. Quan hệ gìmà rối rắm quá vậy!

Cậu còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì đã bị Từ Thanh Phong kéo lên xe, bỏ lại hai người ngoài kia trừng mắt nhìn nhau.

Tô Lạc lấy khẩu trang từ trong túi ra, đeo lên cho người kia. Hắn cúi đầu, cách lớp khẩu trang nhẹ nhàng cắn lên môi đối phương một cái. Nhưng trước khi bị phản đòn, hắn đã nhanh chóng né đi.

Từ Quả Quả che mắt, nhưng vẫn len lén nhìn qua khe ngón tay, cảm thấy bầu không khí giữa hai người có gì đó là lạ.

Rõ ràng anh vẫn thường hôn cậu, nhưng không giống kiểu này...

Bỗng một bàn tay ấm áp vươn tới, phủ lên mắt cậu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai:

"Không được nhìn."

Bên ngoài, Từ Thanh Phong mất kiên nhẫn nhấn còi xe. Hồ Ly Tinh lập tức đẩy người đàn ông bên cạnh ra, thản nhiên lên xe như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Bầu không khí trong xe yên lặng đến đáng sợ, thỉnh thoảng chỉ có vài tiếng thì thầm khe khẽ.

Hai mươi phút sau, cả nhóm đến phòng riêng trong nhà hàng.

Nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, chú mèo nhỏ đã không thể chờ đợi thêm.

Khúc Tinh Tinh cũng đã đói đến mức bụng dán vào lưng. Hai tiếng đồng hồ trình diễn tiêu hao sạch thể lực, chẳng còn giữ hình tượng ngôi sao gì nữa, cứ thế vùi đầu vào ăn.

Hai người đàn ông ngồi bên cạnh chỉ biết bất lực chăm sóc hai con "tham ăn" của mình, rồi mới từ tốn bắt đầu dùng bữa.

Sau khi ăn no uống đủ, Hồ Ly Tinh lười biếng tựa vào người Tô Lạc, để mặc đối phương nhẹ nhàng xoa bụng mình.

Nhìn thấy cảnh này, Từ Quả Quả cũng học theo, nhích đến ngồi vào lòng Từ Thanh Phong, dụi dụi vào cổ anh, giọng mềm mại nói:

"Tiên sinh, ôm em đi."

Từ Thanh Phong ôm lấy người, nhẹ nhàng ghé sát tai cậu, bàn tay lại vô thức xo.a n.ắn vòng eo mềm mại, giọng điệu vừa mập mờ vừa dịu dàng:

"Lại làm nũng gì đây?"

Chú mèo nhỏ dụi đầu vào vai anh, không nói gì, cứ thế bám chặt không chịu buông.

Khúc Tinh Tinh nhìn cảnh này mà trợn tròn mắt, nghĩ thầm: Đúng là kẻ mặt dày vẫn là Từ Thanh Phong!

Chẳng bao lâu sau, Từ Thanh Phong nhận ra người trong lòng đã nhắm mắt, dường như sắp chìm vào giấc ngủ. Anh bế cậu lên, nhàn nhạt nói một câu:

"Về thôi."

Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống, chỉ còn vài ánh đèn le lói trong bóng tối. Từ Thanh Phong lấy khăn quàng cổ đeo lại cho cậu, rồi sải bước về phía xe.

Trong vòng tay ấm áp, Từ Quả Quả khẽ mở mắt, giọng nói có chút ngập ngừng:

"Tiên sinh, thích là gì vậy?"

Bước chân của Từ Thanh Phong chậm lại đôi chút. Có lẽ vì màn đêm quá tĩnh lặng, hoặc có lẽ vì trong đôi mắt trong veo kia chỉ phản chiếu mỗi hình bóng anh, anh nhẹ nhàng cúi xuống, phủ lên môi cậu một nụ hôn, giọng nói khàn khàn thì thầm:

"Hé môi ra."

Nụ hôn này đặc biệt dịu dàng, mang theo sự thăm dò, dè dặt, nhưng cũng đầy nâng niu và trân trọng.

Sau khi kết thúc, Từ Quả Quả mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng biết phải nói thế nào. Cậu cảm thấy vị tiên sinh trước mặt dường như có chút khác biệt.

Từ Thanh Phong khẽ nhếch môi, trong mắt anh là những cảm xúc sâu thẳm, khó mà đoán được.

"Thích có rất nhiều loại," anh nhẹ giọng giải thích. "Ví dụ như nụ hôn vừa rồi, đó là thích theo kiểu của người yêu. Còn có loại thích khác, chỉ đơn thuần là sự quý mến giữa bạn bè."

"Nhưng điều anh muốn nói là..."

"Quả Quả, anh thích em."

"Thích đến mức muốn cùng em đi hết cuộc đời này."

"Là thích đến mức muốn cưới em, trở thành người yêu của em."

Từng chữ, từng lời rơi xuống, gõ mạnh vào lòng cậu, khiến tim cậu rối loạn.

Chú mèo nhỏ hoảng hốt, đầu óc trống rỗng. Cậu vẫn chưa học qua điều này...

Không gian yên tĩnh đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Từ Thanh Phong cũng không nỡ ép cậu. Qua một lúc lâu, anh mới chậm rãi nói:

"Đừng sợ, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Dù em không thích anh cũng không sao. Anh sẽ luôn ở bên em. Em có thể ở lại bên cạnh anh được không?"

Chú mèo nhỏ khẽ siết chặt vạt áo của anh, nhẹ giọng đáp:

"Dạ."

Một câu trả lời ngắn gọn, nhưng lại khiến trái tim của ai đó rung động đến tận sâu thẳm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK