Mấy ngày tiếp theo, Từ Thanh Phong bị ép phải "cảm nhận" niềm vui khi mua sắm online.
Hầu như ngày nào cũng có vài kiện hàng được giao đến nhà.
Mỗi lần anh định hỏi, mèo nhỏ lại lập tức né tránh ánh mắt, hoặc là giả vờ xem TV, hoàn toàn phớt lờ anh.
"Quả Quả, hôm nay anh sẽ về sớm."
Từ Thanh Phong khẽ hôn lên môi đối phương, tự đặt tên cho nó là "nụ hôn chia tay," sau đó mới đóng cửa rời đi.
Nhưng thay vì đến trường, anh rẽ vào một tiệm bánh ngọt, đặt một chiếc bánh sinh nhật.
Anh vốn không biết ngày sinh thực sự của mình, lúc trước chỉ tùy tiện chọn một ngày để làm giấy tờ tùy thân. Không ngờ, ngày đó bây giờ lại có ích.
Mèo nhỏ rất thích ăn bánh ngọt, chắc chắn sẽ vui lắm đây.
Chỉ nghĩ đến cảnh mèo nhỏ chạy đến dụi vào người mình, khóe môi anh không nhịn được mà hơi nhếch lên.
Gần cuối kỳ, các kỳ thi trong trường đã lần lượt diễn ra. Ngành anh phụ trách hôm nay cơ bản đã thi xong.
Ngồi trên ghế, anh hơi thả lỏng người, thoáng suy nghĩ—kỳ nghỉ này có lẽ có thể đưa Quả Quả đi du lịch một chuyến.
Sau khi giải quyết xong chuyện kia, cũng nên dẫn mèo nhỏ ra ngoài thư giãn.
Mèo nhỏ ở nhà nhân lúc không có ai, nhanh chóng mở từng kiện hàng chất trong thư phòng.
Mấy ngày nay, vì có Từ Thanh Phong ở nhà nên cậu không tiện hành động, chỉ có thể tạm thời khóa đống hàng lại một chỗ.
Bây giờ cuối cùng cũng có thể mở ra!
Cậu nhẹ nhàng lấy ra giấy vẽ, màu nước, khung tranh và đủ loại vật dụng lỉnh kỉnh khác.
Trước đó, Khúc Tinh Tinh có gửi tin nhắn bảo rằng hôm nay là sinh nhật của "ông thầy đáng ghét" này.
Từ Thanh Phong trước giờ luôn sống khép kín, chưa bao giờ để tâm đến sinh nhật của mình.
Khúc Tinh Tinh còn bảo:
"Làm một bất ngờ cho hắn đi! Để hắn thử xem hương vị của sự ấm áp là như thế nào, để hắn có chút hơi người hơn một chút!"
Mèo nhỏ thở dài.
Mình chẳng biết nên tặng gì cho thầy cả...
Lướt qua hàng loạt ý tưởng đã học được trên mạng mấy ngày nay, trong đầu cậu bất chợt hiện lên bức tranh ở vùng ngoại ô.
Đúng rồi! Mình sẽ vẽ tặng thầy một bức tranh chân dung!
Nghĩ là làm, cậu lập tức ngồi xuống, bắt đầu phác thảo hình ảnh nguyên hình của Từ Thanh Phong.
Đôi mắt sắc bén, dáng vẻ kiêu hãnh, đầy khí thế.
Chẳng bao lâu sau, trên giấy hiện lên một bức tranh sống động như thật.
Mèo nhỏ hài lòng nở nụ cười, sau đó cẩn thận tô màu cho nó.
Khoảng hai tiếng sau, tác phẩm đã hoàn thành.
Không những thế, cậu còn biến lại thành mèo, dùng mực in lên một dấu chân hình hoa mai lên góc tranh.
Như vậy vừa có thầy, vừa có mình!
Mèo nhỏ vô cùng đắc ý.
Cậu cẩn thận giấu bức tranh đi, chỉ đợi Từ Thanh Phong về nhà để dành tặng cho anh một bất ngờ!
Sau khi thu dọn xong, mèo nhỏ lười biếng trèo lên sofa, đôi mắt dần trở nên mơ màng...
Tiếng chuông tan học vang lên, Từ Thanh Phong nhanh chóng thu dọn bài thi rồi rời khỏi trường.
Anh xách một chiếc bánh sinh nhật nhỏ về nhà.
Mèo nhỏ trên sofa vẫn đang ngủ ngon lành.
Anh lắc đầu bất đắc dĩ nhìn cái bụng trắng nõn vô tư phơi ra ngoài của cậu, kéo lấy chiếc chăn mỏng bên cạnh, nhẹ nhàng đắp lên người mèo nhỏ.
Từ Thanh Phong ngắm mèo nhỏ ngủ một lúc, sau đó mới đi vào bếp, chuẩn bị món ăn mà cậu thích nhất.
Ngửi thấy mùi thơm, mèo nhỏ đang mơ màng liền tỉnh dậy, nhảy xuống sofa, chạy vào bếp. Cậu nhanh chóng leo lên ống quần Từ Thanh Phong, rồi thoăn thoắt trèo lên vai anh, thoải mái ngồi xuống.
Từ Thanh Phong nghiêng đầu, khẽ hôn lên khuôn mặt lông xù, nhẹ giọng nói: "Đói rồi à? Trong tủ có đồ ăn vặt đấy."
Mèo nhỏ lập tức giơ móng vuốt bịt miệng anh lại, ra hiệu anh đừng nói nữa, đừng làm phiền cậu nghiêm túc quan sát nồi cá.
Từ Thanh Phong mặt không đổi sắc, thản nhiên cúi đầu hôn lên miếng đệm thịt mềm mềm của mèo nhỏ, sau đó lại tiếp tục nấu ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mèo nhỏ cảm thấy lòng bàn chân có gì đó ươn ướt, theo bản năng thè lưỡi li.ếm một cái—
Rồi lập tức sững người!
Sau đó, cậu vội vàng chùi chùi móng vuốt lên áo Từ Thanh Phong.
Bữa tối hôm nay đặc biệt phong phú, Từ Thanh Phong đút cho mèo nhỏ ăn rất tận tình. Mèo nhỏ cũng vô cùng rộng lượng, quyết định không chấp nhặt chuyện vừa rồi, ăn đến mức vô cùng thỏa mãn.
Từ Thanh Phong bất lực giơ tay nhéo nhéo má cậu, đúng là một con mèo nhỏ được nuông chiều quá mức.
Sau bữa tối, anh mới lấy bánh kem ra, nhẹ nhàng cắm lên đó một cây nến, dịu dàng nói:
"Quả Quả vẫn chưa tổ chức sinh nhật bao giờ nhỉ? Vậy hôm nay xem như sinh nhật em đi, có được không?"
Mèo nhỏ hơi sửng sốt: "Nhưng hôm nay là sinh nhật của thầy mà?"
"Ừm, không quan trọng ai là nhân vật chính, Quả Quả cũng có thể thổi nến mà. Hãy ước một điều đi."
Mèo nhỏ ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Hôm nay là sinh nhật của thầy, vậy thì mong mọi điều ước của thầy đều thành sự thật.
Ánh nến màu vàng ấm áp chiếu lên gương mặt tinh xảo của mèo nhỏ, khiến đường nét xung quanh cậu trở nên dịu dàng như được phủ một lớp ánh sáng mờ ảo, làm Từ Thanh Phong bỗng nhiên có cảm giác không chân thực.
Anh lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền hình mặt trăng khuyết, nhẹ nhàng đeo lên cổ mèo nhỏ, như đang in lên một dấu ấn độc quyền.
Cảm giác lành lạnh của kim loại khiến mèo nhỏ hơi giật mình, cúi đầu nhìn sợi dây trên cổ.
Từ Thanh Phong bình tĩnh giải thích:
"Đây là răng nanh của sói, chỉ tặng cho bạn đời duy nhất mà nó công nhận. Ngoài ra, nó còn mang ý nghĩa mong em bình an."
Phần sau hoàn toàn là anh bịa ra, nhưng mèo nhỏ không hề nghi ngờ, an tâm mà chấp nhận món quà này.
Mèo nhỏ ngẩn người hai giây, sau đó như nhớ ra điều gì đó, vội vàng chạy về phòng lấy ra bức tranh của mình.
"Thầy ơi, thật ra em cũng có quà tặng thầy!"
Cậu nhẹ nhàng đưa bức chân dung mình đã vẽ ra.
Từ Thanh Phong thoáng sửng sốt, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên lẫn vui mừng. Toàn thân anh như dịu lại, cho đến khi ánh mắt chạm đến bức tranh—
"Đây là nhân vật trong bộ hoạt hình mới mà em đang xem sao?" Anh nhíu mày, bắt đầu đoán xem đây là phim hoạt hình nào.
Mèo nhỏ lập tức nhào vào lòng anh, đưa ra đáp án chính xác:
"Em vẽ thầy đấy."
Từ Thanh Phong nhìn bức tranh một lúc lâu, sắc mặt dần trở nên trầm mặc.
Trong tranh, nhân vật có đôi mắt to tròn, lồi ra như con ếch, mặt tròn hơn cả bánh bao, miệng sưng như cây xúc xích...
Lần đầu tiên trong đời, anh nghi ngờ về nguyên hình của bản thân.
Nhưng khi ánh mắt rơi vào dấu chân mèo nhỏ in trên tranh, cuối cùng anh cũng không thể giữ được vẻ nghiêm túc nữa.
Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, dịu dàng nói:
"Cảm ơn Quả Quả, anh rất thích."
Mèo nhỏ híp mắt cười sung sướng.
Có lẽ sau này mình nên vẽ thầy nhiều hơn mới được!
Cuối cùng, Từ Thanh Phong cẩn thận đóng khung bức tranh, treo nó lên tường phòng khách—vì đây là quà mà mèo nhỏ tặng anh.
Sau một thời gian dài, anh dần dần cũng nhìn ra một chút... phong cách hội họa trừu tượng từ bức tranh này.
Nói cho cùng, tình yêu đúng là khiến con người ta trở nên mù quáng.
Tất nhiên, về sau, mỗi lần Khúc Tinh Tinh đến nhà đều sẽ cười đến chảy nước mắt, còn chụp lại bức tranh đó để lưu giữ làm "tư liệu quý báu".
Mỗi khi tâm trạng không tốt, cậu ta lại lấy ra xem, tâm trạng lập tức phấn chấn hơn hẳn.