Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã một tháng trôi qua. Chú mèo nào đó đang cuộn mình trên ghế sofa, quấn kín trong chăn, chăm chú đọc sách. Vừa mới thò một chân ra để hạ nhiệt, người đàn ông bên cạnh đã không nói lời nào mà nhét ngay vào trong.
"Từ... Thanh Phong, em nóng quá." Chú mèo nhỏ tội nghiệp ngước mắt nhìn anh, mong anh mềm lòng một chút.
Từ Thanh Phong không đáp, chỉ lặng lẽ đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy ra một chiếc áo lông dày rồi khoác vào.
Anh ngồi xuống ghế sofa, ôm chặt thiếu niên vào lòng, dùng áo bao bọc cậu lại. Trán anh nhẹ nhàng chạm vào trán đối phương, vẫn còn hơi nóng.
Anh khẽ thở dài: "Lúc nào em cũng bày trò chọc anh hết, đã bảo đừng lén ăn đồ lạnh rồi mà."
Vì bị cảm, đuôi mắt Từ Quả Quả hơi ửng đỏ, thần sắc uể oải, đôi mắt lúc nào cũng trong veo giờ đây lại có chút đờ đẫn.
Tối hôm qua, cậu bắt đầu sốt nhẹ, bị anh tra hỏi mãi mới thú nhận đã lén ăn đồ lạnh trong tủ lạnh khi anh không có nhà.
Mãi đến nửa đêm, nhiệt độ của cậu mới dần hạ xuống. Ban đầu, Từ Thanh Phong muốn đưa cậu đến bệnh viện, nhưng lại bị cậu bám chặt lấy tay áo, giọng nhỏ xíu: "Em không muốn đi bệnh viện... không muốn..."
Nghĩ đến đây, anh bất lực vỗ nhẹ lên lưng cậu, dịu giọng dỗ dành: "Anh kể chuyện cho em nghe nhé? Nghe xong rồi ngủ một lát được không?"
"Vâng."
Từ Quả Quả ngoan ngoãn dụi đầu vào lòng anh, khẽ gật đầu.
Từ Thanh Phong mở quyển truyện cổ tích mới mua mấy hôm trước, giọng trầm ấm nhẹ nhàng cất lên: "Ngày xửa ngày xưa, trong một tòa lâu đài, có một đôi vợ chồng nhà vua..."
Dần dần, hơi thở đều đặn phả lên cổ anh, nhịp điệu nhẹ nhàng, phập phồng.
Anh dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu, trong mắt chất chứa từng tầng từng tầng cảm xúc, cuối cùng chỉ còn lại một mảnh yêu thương sâu đậm.
Không bao lâu sau, bên ngoài cửa sổ bắt đầu lác đác những bông tuyết rơi, mặt kính phủ một lớp hơi nước mỏng. Trên cành cây, trên mặt đất cũng dần tích tụ một lớp tuyết trắng mềm mại.
Khoảng một giờ sau, người trong lòng bỗng cựa quậy, dụi dụi mặt vào cổ anh, chớp chớp đôi mắt mơ màng rồi nhìn ra bên ngoài.
Cậu khẽ lay lay người bên cạnh, giọng mang theo chút vui sướng: "Từ Thanh Phong, tuyết rơi rồi!"
Anh lười biếng liếc ra ngoài, tay vô thức chạm vào trán cậu, thấy nhiệt độ ổn định hơn, lúc này mới nhẹ nhõm một chút.
Từ Quả Quả nhanh chóng chui ra khỏi lòng anh, chạy đến bên cửa sổ. Ngoài đường đã lấm tấm tuyết đọng, từng bông tuyết trắng vẫn còn bay bay.
Cậu nhẹ nhàng duỗi một ngón tay ra, cẩn thận hứng lấy bông tuyết đang chao lượn giữa không trung. Nhưng chỉ vừa rơi vào lòng bàn tay, nó đã nhanh chóng tan biến.
Từ Thanh Phong đi đến, kéo áo cậu lại, nhẹ búng lên trán: "Cảm còn chưa khỏi mà đã chạy lung tung."
"Em thích tuyết lắm!"
Cậu hớn hở gật đầu, đôi mắt lấp lánh. Sau đó, cậu lại dụi đầu vào cổ anh, giọng ngọt lịm: "Từ Thanh Phong..."
Từ Thanh Phong thở dài bất đắc dĩ, mở tủ lấy khăn quàng cổ quấn chặt cho cậu, chỉ sợ cậu bị nhiễm lạnh.
Vừa ra khỏi cửa, Từ Quả Quả liền nhảy cẫng lên, giẫm từng bước thật khẽ trên nền tuyết, để lại một hàng dấu chân nho nhỏ.
Từ Thanh Phong đứng dựa vào tường, ánh mắt dịu dàng dõi theo bóng dáng cậu đang ngồi xổm nghịch tuyết, cảm giác như cậu đã trưởng thành thêm một chút.
"Từ Thanh Phong?"
Anh vừa đáp một tiếng thì bất ngờ bị một cục tuyết bay thẳng vào mặt. Bông tuyết lạnh buốt vừa chạm vào da đã nhanh chóng tan thành nước, để lại một mảng ướt đẫm trên quần áo.
Anh bình tĩnh phủi tuyết đi, chậm rãi tiến về phía kẻ đầu sỏ định bỏ chạy.
"Bớt làm nũng đi, nhắm mắt lại." Từ Thanh Phong quyết định ra tay trước, tránh để bị quấy rối. Thấy đôi mắt tròn xoe vô tội của cậu, anh nghiêng đầu.
"Ơ... được thôi."
Vô số bông tuyết đậu xuống mái tóc mềm mại của cậu. Nếu không phải trên người cậu đang khoác chiếc áo dày màu đen, có lẽ anh đã nghĩ người trước mặt không thuộc về anh.
Anh thu lại tâm tình, cúi xuống hôn nhẹ lên hàng mi dài đang khẽ run rẩy, lướt qua sống mũi, rồi đặt một nụ hôn lên khóe môi cậu.
Từ Quả Quả lén mở mắt ra, thấy gương mặt anh phóng đại ngay trước mắt, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác kỳ lạ, vội vàng đẩy anh ra.
"Từ Thanh Phong, anh lại lén hôn em!"
Từ Thanh Phong nhướng mày. Giữa ban ngày ban mặt thế này mà gọi là "lén" sao? Anh quang minh chính đại mà.
Từ Quả Quả nhớ đến những điều đã học gần đây, nghiêm túc nói: "Sách nói không được tùy tiện hôn người khác."
"Ồ? Sách còn nói gì nữa?"
"Em... không phải vợ nuôi của anh!"
Bước chân Từ Thanh Phong khựng lại. Anh chậm rãi nắm tay cậu, dẫn về nhà, trong lòng lại suy nghĩ về chuyện mèo con của anh ngày càng khó lừa.
Sau khi vào nhà, anh ngồi xuống, ra vẻ nghiêm túc: "Vậy em là gì của anh?"
"Ừm... là mèo của anh." Từ Quả Quả suy nghĩ một lúc rồi tự tin trả lời.
"Nhưng giờ em là người rồi." Anh chậm rãi nói: "Anh đâu có đối xử tốt với con mèo nào như vậy, mua đồ ăn vặt cho em, chiều chuộng em hết mực. Rõ ràng là đang nuôi vợ mà."
Chú mèo nhỏ bối rối, muốn phản bác mà không biết phải nói sao. Rõ ràng sách không viết như vậy mà...
Lúc này, chuông điện thoại reo lên. Từ Thanh Phong nhìn lướt qua, quyết định bỏ qua chú mèo nhỏ đang rối rắm.
"Alo, có chuyện gì?"
"Cho tôi nói chuyện với Quả Quả, tôi có chuyện muốn nói với em ấy." Đầu dây bên kia là một giọng nam lười biếng.
Anh bật loa ngoài, đưa điện thoại cho Từ Quả Quả.
"Quả Quả, nhớ tôi không? Hai ngày nữa tôi có buổi hòa nhạc, em muốn đến xem không? Vui lắm đó."
Từ Quả Quả ngước lên nhìn anh, ánh mắt đầy mong đợi.
Từ Thanh Phong đưa tay che đôi mắt lấp lánh ấy lại, giọng bất lực nhưng dịu dàng: "Đi đi."
Sau đó, Từ Quả Quả cầm điện thoại, lén lút đi vào phòng, líu ríu trò chuyện với người bên kia. Thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười khe khẽ.
Hai mươi phút sau, cậu chậm rãi bước đến bên cạnh Từ Thanh Phong, vòng tay ôm lấy cổ anh, giọng nũng nịu: "Cảm ơn anh, Từ Thanh Phong."
Học theo dáng vẻ thường ngày của anh, cậu nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên má anh, rồi nhanh chóng chạy đi xem phim hoạt hình. Lần trước dù bị dọa sợ, nhưng cậu vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó.
Từ Thanh Phong nghiêng đầu nhìn bóng dáng cậu chăm chú dán mắt vào màn hình, khóe môi bất giác cong lên, ánh mắt tràn đầy yêu chiều.