• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, họ thấy một tiệm trà sữa đông nghịt khách đang xếp hàng dài.

Quả Quả kéo nhẹ góc áo của người trước mặt, tò mò hỏi:

"Tiên sinh, ở đó có gì vậy?"

Từ Thanh Phong liếc nhìn tên quán, dịu dàng dặn dò:

"Đợi anh ở đây, đừng chạy lung tung."

Khúc Tinh Tinh nhìn theo bóng lưng anh rời đi, khẽ đảo mắt, khóe miệng cong lên một nụ cười giảo hoạt:

"Quả Quả, em thấy Từ Thanh Phong thế nào?"

Quả Quả nghiêng đầu, suy nghĩ một chút rồi đáp:

"Tiên sinh à... ừm... có chút bi.ến t.hái."

Nhớ lại chuyện trong cửa hàng khi nãy, bị người kia nhìn chằm chằm lúc thay đồ, cậu vẫn còn thấy không thoải mái.

Khúc Tinh Tinh bật cười, hùa theo:

"Phải không? Lúc trước ở trên núi, hắn chuyên bắt nạt ta, cướp đồ ăn, giành chỗ ngủ. Tóm lại, không phải người tốt gì đâu!"

Mèo con hơi ngơ ngác, không hiểu sao hai người lại từng sống trên núi.

Đúng lúc đó, Từ Thanh Phong đã quay lại, đưa cho cậu một ly trà sữa ấm áp.

"Uống đi, thử xem nào."

Quả Quả cầm lấy, nhấp một ngụm, đôi mắt lập tức sáng lên.

"Ngon lắm!"

Cậu vui vẻ dụi dụi vào người anh, bày tỏ sự thích thú.

Khúc Tinh Tinh đứng bên cạnh nhìn cảnh này mà suýt nữa thì lật bàn.

Sao lại dính nhau như keo thế này?

Đã thế, hắn còn chẳng có phần trà sữa nào!

Hắn hít sâu một hơi, bực bội hỏi:

"Từ Thanh Phong, anh có phải là người không vậy?"

Từ Thanh Phong lườm hắn một cái, thản nhiên hỏi lại:

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hai..."

Khúc Tinh Tinh vừa mở miệng thì chợt nhớ ra, mình đã là con hồ ly hai trăm tuổi rồi!

Cảm giác bị xúc phạm nặng nề, hắn giơ ngón giữa lên với Từ Thanh Phong rồi hậm hực chạy thẳng vào tiệm trà sữa.

Hai trăm tuổi thì cũng là trẻ con thôi, ai nói hồ ly không được uống trà sữa chứ?

Từ Thanh Phong chẳng thèm để tâm đến trò trẻ con của ai đó, kéo tay mèo con đi thẳng vào cửa hàng đồ dùng sinh hoạt.

Bây giờ Quả Quả đã trưởng thành, mọi thứ đều cần phải mua mới.

Trong khi đó, Khúc Tinh Tinh đứng trước quầy order trà sữa, nhìn danh sách dài dằng dặc mà đắn đo một lúc, rồi dứt khoát nói:

"Cho tôi mỗi loại một phần."

Nhân viên cửa hàng kinh ngạc nhìn hắn, rồi liếc sang cô gái xinh đẹp trước mặt, dè dặt nhắc nhở:

"Có thể hơi nhiều đấy ạ..."

Khúc Tinh Tinh nhẹ nhàng chớp mắt, mỉm cười dịu dàng:

"Không sao đâu, tôi mua cho bạn bè mà."

Nhân viên cửa hàng bỗng nhiên cảm thấy ghen tị với những người bạn của cô gái này.

Vừa ngoan ngoãn, vừa dịu dàng, lại còn tốt bụng đến vậy.

Hắn xách theo đống trà sữa, bực tức trở về khách sạn.

Hừ!

Ai thèm uống trà sữa của tên cầm thú đó chứ?

Hắn đây tự mua được!

Tay xách mười mấy ly trà sữa, nặng đến mức hai cánh tay mỏi nhừ, Khúc Tinh Tinh vừa rời khỏi thang máy thì va thẳng vào một lồng ng.ực cứng rắn.

"Bịch!"

Một dòng nóng hổi bỗng chảy ra từ mũi, nhỏ xuống chiếc váy trắng, loang lổ như những cánh hoa hồng đỏ rực.

"Mẹ nó! Mau bịt mũi giúp tôi!"

Khúc Tinh Tinh gần như sắp phát điên, mắt cũng chua xót, cảm giác vô cùng tủi thân.

Người đàn ông cao lớn đối diện cũng có chút luống cuống, lập tức đưa tay che mũi giúp hắn, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Cuối cùng, gã dứt khoát bế bổng hắn lên, ngẩng đầu đi thẳng về phòng.

"Buông tôi ra! Đồ lưu manh thô lỗ!"

Nếu không phải tay đang xách trà sữa, hắn đã bóp chết tên khốn này rồi!

Người đàn ông nhíu mày, lạnh giọng quát:

"Đừng động đậy! Cậu càng kích động, máu chảy càng nhiều đấy."

Vào đến phòng, gã đặt hắn lên giường, nhanh chóng lấy khăn lạnh từ phòng tắm rồi nhẹ nhàng đắp lên vùng mũi.

Khúc Tinh Tinh đau đến phát cáu, trợn mắt mắng:

"Nhẹ tay chút coi! Đây là lỗi của ai hả?"

Đôi mắt hắn hơi đỏ hoe, cảm thấy uất ức không chịu được.

Người đàn ông nhìn hắn, từ một con nhím xù lông giờ trông như con thỏ nhỏ bị bắt nạt, giọng điệu cũng dịu lại:

"Vừa rồi là tôi không đúng, không để ý thấy cậu."

"Anh còn biết là mình không để ý à? Mắt anh mọc dưới đất à? Còn nữa, tập luyện làm gì mà cơ ngực dày như vậy? Sợ người ta không biết anh có thân hình đẹp chắc? Váy của tôi, anh tính bồi thường thế nào đây?"

Khúc Tinh Tinh xả một tràng.

Người đàn ông: "..."

Gã trầm mặc hai giây, lấy điện thoại ra, mở giao diện WeChat rồi đưa sang.

Khúc Tinh Tinh nhanh chóng quét mã kết bạn, sau đó nhận được một khoản chuyển khoản 5000 tệ.

Người đàn ông nhìn hắn, bình thản nói:

"Nếu không có chuyện gì khác, tôi tiễn cậu ra ngoài. Tôi còn việc cần làm."

Khúc Tinh Tinh bĩu môi, ôm trà sữa rời khỏi.

Hắn còn chưa kịp hỏi tên, cửa đã bị đóng sầm lại.

Bên này, Từ Thanh Phong đã dẫn Quả Quả đi mua sắm xong.

Vừa ra khỏi trung tâm thương mại, mèo con liền nhìn quanh, bỗng nhiên hỏi:

"Tiên sinh, bạn của anh đâu? Hình như anh ấy không đi cùng."

Từ Thanh Phong lấy điện thoại ra, đưa tin nhắn của ai đó cho cậu xem.

Nhóc con: "Tôi về khách sạn rồi! Ai thèm uống đồ của anh chứ?!"

Quả Quả chớp mắt, ánh mắt có chút thất vọng.

Từ Thanh Phong nhận ra cảm xúc thay đổi của cậu, nhẹ nhàng xoa đầu:

"Sao thế, Quả Quả?"

Thiếu niên cúi đầu nghịch ngón tay, im lặng hồi lâu mới nhỏ giọng than thở:

"Em không hiểu... làm người thật khó. Mèo con không cần biết mấy thứ này."

Từ Thanh Phong bật cười, giọng nói dịu dàng đầy sủng nịnh:

"Quả Quả rất thông minh, sẽ nhanh chóng hiểu thôi. Anh sẽ dạy em, được không? Nhưng bây giờ, trước tiên hãy ăn đã."

Lúc này, phục vụ đã dọn lên một phần cá nướng thơm lừng.

Mèo con lập tức hưng phấn, ánh mắt sáng rực như sao.

Từ Thanh Phong thành thạo gỡ xương, đút cho cậu.

Trước đây khi Quả Quả còn là mèo, anh đã quen làm chuyện này rồi, nên lúc này cả hai đều vô cùng ăn ý.

Sau khi ăn xong, họ trở về khách sạn.

Vừa vào phòng, mèo con đã lập tức nhảy lên giường, lăn một vòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

"Muốn biến lại thành mèo... Không muốn làm người nữa!"

Trên giường bỗng xuất hiện một bé mèo con lông trắng muốt.

"Meo?"

Chớp mắt một cái, mèo con lại biến thành thiếu niên.

Từ Thanh Phong lặng lẽ dựa vào tường, nhìn cậu chơi đùa không biết chán.

Mèo con ngước đôi mắt tròn xoe lên, nghiêng đầu nhìn anh, vươn hai cái móng nhỏ ra vẫy vẫy, giọng mềm mại:

"Meo~ Ôm."

Người đàn ông bước tới, cúi đầu chôn mặt vào bụng mèo con, nhẹ nhàng dụi dụi. Một mùi sữa thơm lừng quanh quẩn nơi chóp mũi.

Chỉ chưa đầy hai giây, chóp mũi anh đã chạm vào làn da ấm áp.

Thiếu niên trong lòng giật mình đẩy anh ra, nhanh chóng chui tọt vào chăn, chỉ để lộ đôi tai hồng hồng.

Mãi một lúc lâu sau, cậu mới ngượng ngùng thò đầu ra, gương mặt ửng đỏ, chần chừ hỏi:

"Sao anh lại ở trên núi lúc đó vậy?"

Từ Thanh Phong thoáng ngẩn người, trong đầu nhanh chóng lướt qua một loạt ký ức.

Anh bình tĩnh đáp:

"Vì anh không phải con người."

Dứt lời, cơ thể anh bỗng chốc biến đổi.

Trước mặt Quả Quả giờ đây là một con sói đen tuyền, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cậu.

Nhưng chỉ giây lát sau, mèo con đã chủ động sà tới, cọ cọ vào chân sói.

Sói đen lặng lẽ nằm xuống giường.

Mèo con nhẹ nhàng giẫm lên bụng sói, thử thăm dò. Thấy đối phương không có phản ứng, cậu liền thoải mái "dẫm sữa" một cách say mê.

Từ Thanh Phong nhìn cậu, trong mắt thoáng hiện lên một tia phức tạp pha lẫn chút niềm vui.

Anh khẽ hỏi:

"Em không sợ sao, Quả Quả?"

Mèo con dụi đầu vào bụng anh, thoải mái đáp:

"Mèo con không sợ."

Bụng sói mềm mềm, ấm áp, rất dễ chịu.

Cậu tìm một vị trí thoải mái, rúc vào rồi ngủ thiếp đi.

Sói đen cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng đến lạ.

Anh khẽ chạm trán vào đầu mèo con, rồi cũng nhắm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK