• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tỉnh rồi thì cút đi."

Từ Thanh Phong liếc Khúc Tinh Tinh một cái, lạnh lùng đuổi người, không chút nể tình.

"He he, tôi và Quả Quả đã hẹn chiều nay mới về mà."

Nói xong, cậu nhìn về phía con mèo nhỏ đang nằm giữa đống mèo lớn trên ghế sô pha.

"Meo~ đúng vậy."

Chưa đến vài giây sau, người trước mặt đã biến thành một con hồ ly đỏ rực, nhảy lên ghế, rón rén vươn móng vu.ốt về phía mèo con.

Những con mèo lớn lười biếng nâng mí mắt liếc nhìn, nhưng không để ý nhiều đến sự tiếp cận của cậu ta. Dù sao cũng là bạn của bảo bối nhà mình, miễn cưỡng cho dựa vào một chút cũng được.

Khi Tô Lạc từ ngoài về, cậu trông thấy ngay cảnh tượng thế này:

Vợ mình thì chen chúc trong ổ mèo, đã vậy còn ôm vợ nhà khác?!

Từ Thanh Phong lôi Tô Lạc vào thư phòng, giao lưu thân mật một trận, ai bảo anh ta quản không nổi vợ mình chứ? Đã thế, bữa trưa cũng bị giao trọn cho Tô Lạc phụ trách.

Lúc nấu cơm, Tô Lạc âm thầm thề, nếu không có chuyện gì gấp, cậu ta sẽ không bao giờ tự chui đầu đến đây nữa.

Cậu thở dài một hơi, thầm nghĩ, vợ mình chắc chắn cố ý làm vậy để trêu Từ Thanh Phong, nhưng người bị hành hạ lại chính là cậu ta—quá ác rồi!

Mãi đến bữa ăn, Từ Thanh Phong mới kéo được mèo nhỏ của mình ra khỏi đám mèo lớn.

Nhóc con nhận ra tâm trạng của anh, rất ngoan ngoãn an ủi bằng cách hôn lên môi anh một cái.

Anh hình như không hài lòng lắm, ghé sát vào tai mèo con thì thầm gì đó, làm đôi tai nhỏ xinh lập tức đỏ bừng lên.

"Bây giờ không được... Tối nay..."

"Được."

Từ Thanh Phong gật đầu thản nhiên, bây giờ chắc mấy con mèo kia sẽ xù lông lên với anh mất.

Buổi trưa, mấy con mèo lớn quấn quýt thêm một lát rồi mới lặng lẽ rời đi. Bọn chúng chỉ cần được nhìn thấy bảo bối của mình vào ngày Tết là đã thỏa mãn.

Khúc Tinh Tinh duỗi người, véo nhẹ má mèo con, sau đó ghé sát tai cậu ta thì thầm vài câu. Hai người lén lút chuồn vào thư phòng.

"Quả Quả không thích Từ Thanh Phong sao?"

Cậu ta tò mò hỏi. Hai người họ đã quen biết hơn nửa năm, vậy mà đến giờ vẫn chưa chính thức hẹn hò?

Mèo con im lặng suy nghĩ thật lâu, không trả lời mà lại hỏi ngược lại:

"Thích là cảm giác thế nào?"

Khúc Tinh Tinh tựa lưng vào tường, ánh mắt nhìn xa xăm qua tán cây bên ngoài cửa sổ, rồi khẽ cúi đầu, giọng điệu nhàn nhạt:

"Chắc là luôn nhớ nhung, rồi cảm thấy không quen khi không có người đó ở bên."

Cậu ta chớp mắt, chuyển chủ đề:

"Có thể do cậu và Từ Thanh Phong lúc nào cũng ở cạnh nhau, nên chưa cảm nhận được điều đó."

Câu chuyện của họ bị gián đoạn bởi tiếng gõ cửa.

Tô Lạc bước vào, ôm lấy eo hồ ly nhỏ nhà mình, ghé sát vào tai cậu thì thầm gì đó. Hai người quấn quýt một lúc mới chịu rời ra.

Mèo con lặng lẽ rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho họ.

Ngay khi cậu bước ra, một bàn tay to lớn nhẹ nhàng xoa đầu cậu.

Cậu ôm lấy cổ người đàn ông trước mặt, dụi dụi vào cổ anh, không biết đang nghĩ gì.

"Sao thế, Quả Quả?"

Cậu nhỏ giọng hỏi:

"Tiên sinh, anh sẽ luôn ở bên em chứ?"

Từ Thanh Phong không trả lời ngay, mà cúi xuống, hôn lên môi cậu.

Nụ hôn triền miên đến mức khiến mèo con choáng váng, đến khi anh buông ra, giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai:

"Đương nhiên, đây là chuyện cả đời."

Cả đời quá dài, họ phải yêu thương nhau cho thật tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK