• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối qua hai người ngủ rất sớm. Không biết có phải do thói quen sinh hoạt của loài mèo hay không, mà sáng nay mèo con trên giường đã chậm rãi mở mắt.

Cậu khẽ cử động, phát hiện cánh tay của người đàn ông bên cạnh đang đặt lên eo mình, cả cơ thể hai người cũng dính sát vào nhau, thậm chí còn có một thứ gì đó cứng rắn đang chọc vào cậu.

Bất chợt nhận ra điều gì đó, mèo con đỏ mặt, vội đưa tay che lại, qua kẽ ngón tay lén lút nhìn người đàn ông đang ngủ say, rồi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.

Vừa mới nhấc chân xuống giường, cậu dò dẫm từng bước một, nhưng chưa đi được bao xa, liền loạng choạng đụng phải góc bàn bên cạnh, gây ra một tiếng động lớn.

Từ Thanh Phong lập tức mở mắt, nhìn về phía phát ra âm thanh. Đáy mắt anh trầm xuống, nhanh chóng bước đến bế mèo con dưới đất lên.

Anh còn chưa kịp trách móc thì đối phương đã lặng lẽ đỏ cả khóe mắt, còn vô thức dùng tay áo lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi.

Anh dịu dàng nói:

"Quả Quả ngoan, đừng khóc. Em muốn gì thì nói anh, được không?"

Từ Thanh Phong đặt cậu lại giường, nhẹ nhàng kéo ống quần lên. Trên làn da trắng nõn đã xuất hiện một vết bầm, đỏ ửng cả một mảng.

Anh không nói gì, xoay người vào phòng tắm lấy khăn ấm, cẩn thận chườm lên vết thương, hy vọng có thể giúp nó tan nhanh hơn. Nếu không, mèo con nhà anh lại giận dỗi cho xem.

"Đói không? Anh gọi đồ ăn ngoài."

Anh vừa nói, vừa dịu dàng thổi lên chỗ bị đau.

Mèo con khẽ gật đầu, nhưng khóe môi hơi trễ xuống, rõ ràng là không vui, còn lí nhí nói thêm:

"Em muốn uống sữa nữa."

Từ Thanh Phong bật cười, quả nhiên, mèo con của anh là đáng yêu nhất thế giới.

"Ừ, cái gì cũng mua cho em."

Hai người đang ăn thì bất chợt có một vị khách không mời mà đến gõ cửa.

Từ Thanh Phong còn chưa kịp lên tiếng, một giọng nói yêu nghiệt đã cất lên trước:

"Tôi mang quần áo cho mèo con đây. Anh sẽ không định từ chối xem Quả Quả mặc đồ tôi mua chứ?"

Mèo con ngồi trong phòng nghe thấy cuộc trò chuyện bên ngoài, tò mò hỏi:

"Là quần áo gì vậy?"

Bên ngoài, Khúc Tinh Tinh nghe thấy giọng nói trong phòng, liền sững người. Trong lòng bùng lên một tia hiếu kỳ.

Không ngờ trong phòng của Từ Thanh Phong lại có một người khác?

Sự tò mò như được châm dầu, hắn chẳng thèm chờ đợi thêm, nhanh chóng lách người vào phòng trước khi chủ nhân có thể ngăn cản.

Vừa nhìn thấy người đang ngồi trên giường, hắn lập tức thay đổi thái độ, thu lại vẻ quyến rũ thường ngày, nghiêm túc đến bất ngờ.

"Chà... mỹ nhân à~"

Từ Thanh Phong lập tức đen mặt, không chút do dự đẩy hắn ra, sau đó tự tay đút thức ăn cho mèo con của mình.

Khúc Tinh Tinh đứng một chỗ quan sát, càng nhìn càng thấy gương mặt này có gì đó quen thuộc.

Mái tóc dài trắng muốt, đôi mắt xanh lam trong veo...

Đến khi nghe thấy câu:

"Quả Quả, không ăn nữa sao?"

Cả người hắn bỗng chốc chấn động!

Vội vàng bước đến gần, hắn nheo mắt nhìn kỹ rồi sững sờ thốt lên:

"Mèo tinh nhỏ?"

"Em là mèo, không phải mèo tinh."

Quả Quả phản bác. Cái danh mèo tinh gì đó chẳng dễ nghe chút nào!

Từ Thanh Phong lạnh nhạt liếc nhìn hắn, giọng điệu hờ hững:

"Cậu có thể về được rồi."

"Không phải tôi đến để giúp anh chăm mèo con sao? Hôm nay anh được nghỉ mà?"

Khúc Tinh Tinh thoáng bối rối, quay sang nhìn Quả Quả, cảm thấy hai người này có gì đó rất kỳ lạ.

Quả Quả nghiêm túc nói:

"Tiên sinh nói hôm nay sẽ đưa em đi mua quần áo."

Khúc Tinh Tinh: "...???"

Hắn quay sang nhìn Từ Thanh Phong, nhướng mày đầy nghi hoặc.

Từ Thanh Phong ho nhẹ một tiếng, ánh mắt bình thản:

"Cậu có ý kiến gì không?"

Khúc Tinh Tinh vội vàng lắc đầu. Nhưng ánh mắt hắn lại đảo một vòng trên bộ quần áo rộng thùng thình mà Quả Quả đang mặc, khóe môi bất giác nhếch lên đầy gian xảo.

"Áo của anh ấy đâu có vừa với em."

"Trùng hợp ghê, hôm qua tôi có mua vài bộ váy, chắc chắn sẽ rất hợp đấy."

Vừa nói, hắn vừa nháy mắt với Từ Thanh Phong.

Từ Thanh Phong hơi sững lại, sau đó ánh mắt trở nên dịu dàng, cúi xuống nhìn mèo con trong lòng:

"Quả Quả, em nghĩ sao?"

Mèo con nghiêng đầu suy nghĩ. Váy thì chắc cũng có thể mặc được nhỉ? Hôm qua người trước mặt này cũng đã mặc rồi mà. Cậu gật đầu.

Khúc Tinh Tinh nhanh chóng chạy vào phòng, lôi ra một đống váy rồi lựa lấy một chiếc đầm trắng bó eo, trông vô cùng thanh nhã.

Vừa mới định mang ra cho Quả Quả thì hắn đã bị Từ Thanh Phong đẩy thẳng ra ngoài cửa.

Anh nghiêm túc nói:

"Không được nhìn trộm."

Khúc Tinh Tinh bên ngoài tức giận kêu lên:

"Từ Thanh Phong, anh đúng là đồ giả tạo!"

Ngay lúc đó, cánh cửa phòng bên cạnh mở ra, một thiếu niên gầy gò bước ra ngoài, giọng điệu thản nhiên:

"Làm ơn giữ yên lặng, thưa ngài."

Khúc Tinh Tinh lườm hắn một cái, nhưng rồi vẫn ngậm ngùi quay trở vào phòng mình.

Bên trong, Quả Quả có chút ngượng ngùng, cậu siết chặt tay, lí nhí nói:

"Anh... vào nhà vệ sinh đi."

Từ Thanh Phong khẽ thở dài, ngoan ngoãn đóng cửa lại, tựa người vào tường.

Trong đầu anh bất giác tưởng tượng ra dáng vẻ của mèo con khi mặc váy...

"Em ra rồi đây."

Quả Quả bước ra ngoài, cảm thấy váy vẫn dễ mặc hơn quần áo rộng thùng thình của Từ Thanh Phong.

Chỉ có điều... phần dưới có hơi lành lạnh.

Trước mặt anh, thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời buổi sớm, chiếc váy trắng buông xuống làm nổi bật đôi chân thon dài, mái tóc trắng mềm mại phủ trên bờ vai gầy, đôi mắt xanh lam tựa như hồ nước tĩnh lặng, phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, cả người như được phủ một tầng hào quang mong manh.

Từ Thanh Phong nhìn đến ngẩn người, rồi chậm rãi bước tới, khẽ tựa trán vào mèo con, giọng trầm ấm:

"Quả Quả của anh, thật xinh đẹp."

Mèo con nheo mắt, tựa đầu vào vai anh, thì thầm:

"Anh dạy em đi nhé? Em vẫn chưa biết cách đi mà."

Vậy là hai người bắt đầu tập đi trong phòng, hoàn toàn quên mất con hồ ly nào đó vẫn còn ở ngoài cửa...

Khúc Tinh Tinh bò bên ngoài cửa, cố gắng ghé mắt nhìn trộm.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy một số âm thanh có phần... mờ ám:

"Chậm một chút... đừng nhanh như vậy..."

Hắn sững sờ, cả người chết lặng!

Tên cầm thú này!

Năm đó bắt nạt hắn chưa đủ, bây giờ lại dám bắt nạt một con mèo con vừa hóa hình?

Càng nghĩ càng phẫn nộ, hắn lập tức rút điện thoại, gõ một tin nhắn rồi gửi đi:

"Đồ cầm thú! Trước đây tôi còn gọi anh là lão đại, đúng là uổng phí lòng tin!"

Một buổi sáng trôi qua, mèo con tỏ ra đặc biệt thông minh, đã có thể đi đứng một cách thành thạo.

Nhìn ánh mắt mong đợi của cậu, Từ Thanh Phong khẽ xoa đầu, dịu dàng khen:

"Quả Quả giỏi lắm."

Buổi chiều, hai người cuối cùng cũng có chút lương tâm, quyết định rủ theo con hồ ly đang bực bội bên cạnh. Cả buổi, Khúc Tinh Tinh không hề có sắc mặt dễ chịu với Từ Thanh Phong.

Tất nhiên, Từ Thanh Phong chẳng thèm để ý, cứ thế nắm tay mèo con bước vào trung tâm thương mại.

Bên trong có cả quần áo nam lẫn nữ. Anh không chọn sẵn mà để Quả Quả tự quyết định xem thích gì.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy hai người bọn họ liền sững lại một giây.

Gương mặt của cả hai đều quá mức xuất sắc, đặc biệt là người bên cạnh Từ Thanh Phong—có vẻ ngoài hơi giống con lai, làn da trắng nõn, đôi mắt xanh sâu thẳm.

Cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười hỏi:

"Xin chào hai vị, muốn chọn loại quần áo nào ạ?"

"Quần áo nam."

Từ Thanh Phong trả lời dứt khoát.

"Vâng, thưa ngài! Đây là những mẫu mới nhất của mùa thu năm nay, mời ngài thử xem."

Anh chọn vài chiếc áo len và áo hoodie, đặt lên người Quả Quả để ướm thử. Nhìn qua thì thấy kích cỡ cũng khá vừa vặn.

Sau đó, anh nhẹ nhàng đẩy cậu một cái, khẽ nói:

"Vào thử đi. Cần anh giúp không?"

Quả Quả do dự một chút, lắc đầu từ chối.

Cậu không thể cứ mãi phiền người khác được, dù sao bây giờ cũng không còn là mèo con nữa.

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh hoàn toàn hoang mang.

Mấy cô gái thời nay đều thích mặc đồ nam sao?

Nhưng với tinh thần chuyên nghiệp, cô không để lộ ra vẻ mặt thắc mắc.

Từ Thanh Phong nhìn đồng hồ, ánh mắt thoáng tối lại.

Bên cạnh, Khúc Tinh Tinh không nhịn được lườm nguýt, hừ nhẹ một tiếng.

"Nhìn anh kìa, lo lắng đến sốt ruột luôn rồi!"

Một lát sau, Quả Quả từ trong phòng thử đồ rụt rè thò đầu ra, đôi mắt đầy bối rối, thấp giọng gọi:

"Tiên sinh... giúp em với..."

Từ Thanh Phong lập tức bước đến, dịu dàng hỏi:

"Sao vậy?"

Quả Quả cúi đầu, chỉ vào phần khóa quần của mình.

Dù đã thử rất nhiều lần nhưng cậu vẫn không thể kéo nó lên được.

Từ Thanh Phong không nói gì, chỉ khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng kéo khóa lên.

Cả hai hoàn toàn không nhận ra hành động này có bao nhiêu ám muội.

Sau khi vật lộn một lúc, Từ Thanh Phong hoàn toàn mất kiên nhẫn, dứt khoát ra lệnh:

"Đổi đồ ngay tại đây đi."

Quả Quả lập tức đỏ bừng cả mặt, mắt nhìn chằm chằm xuống sàn, trong lòng thầm mắng:

"Biế.n th.ái!"

Nửa tiếng sau, hai người cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng thử đồ.

Một người mặt ửng hồng, ánh mắt có chút hoảng hốt.

Người còn lại thì trông vô cùng bình tĩnh, ung dung như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Nhìn cảnh này, ai mà không hiểu là hai người họ vừa trải qua chuyện "không thể miêu tả" chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK