Đoàn cứu viện theo mệnh lệnh của anh Hạo tách ra làm hai, một nửa khai thông dọn dẹp lối đi một nửa cầm lấy vũ khí theo anh Hạo tiếp vào bên trong tìm người.
"Gừ… gừ… gừ…"
Vừa bước vào bên trong chưa đến mấy mét, đoàn người đã nghe thấy tiếng gầm gừ ghê rợn từ sâu bên trong.
Anh Hạo đi ở đầu tiên, đưa tay phải lên mọi người lập tức dừng lại im lặng không phát ra một chút tiếng động.
Sau đó người ở phía trên chỉ thấy tai anh Hạo khẽ động mấy cái, rồi trực tiếp mở miệng nói.
"Phía trước có chừng mười con zombie, trong đó có một con đã biến dị cấp 2, năm con biến dị cấp 1 tất cả mọi người cẩn thận."
"Nhất Kim dẫn theo mười người đánh phía cánh trái, Nhị Thủy dẫn theo mười người đánh cánh phải. Hai đội xử lý những con zombie thường và cấp 1 ở hai bên, tôi sẽ xử lý zombie biến dị cấp 2, Tam Mộc cùng các anh em còn lại bảo vệ ở phía sau."
Tất cả mọi người đồng lượt ra hiệu đã rõ, sau đó tách nhau ra hành động như đã phân phó.
…
Ở bên này, Thư Di Giai rất nhanh đã lấy lại tinh thần sau cơn chấn động lần thứ hai. Khu thí nghiệm ngầm này cũng quá nguy hiểm rồi, liên tục chấn động như vậy chắc chắn là không còn chống đỡ được lâu nữa cô nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi đây.
Cô nhìn dấu chấm xanh ngoài hành lang trên bản đồ, tính toán khoảng cách giữa zombie và cửa lớn, cảm thấy kế hoạch của mình có thể thực hiện được liền tiến đến tay quay mở cửa thủ công, dùng sức quay mấy vòng để cửa sắt trước mặt mở ra.
Tay quay lâu ngày mới được dùng đến, vừa động đã phát ra tiếng "cọt kẹt" vô cùng chói tai. Zombie vô cùng nhạy cảm với tiếng động, vừa nghe thấy tiếng đã khập khiễng nhanh chóng đi về phía phát ra âm thanh.
Nhìn chấm xanh đang đến ngày càng một gần, Thư Di Giai nhìn khoảng cách của hai cửa ước lượng đã đủ cho zombie tiến vào, liền dừng tay lại cầm lấy ghế xếp phòng thủ phía sau cửa.
"Gừ… gừ…"
Zombie vừa bước vào, đã bị đập một phát vào đầu nó. Nhưng zombie vốn là một cái xác đã chết, một cái đánh đau phía sau gáy tất nhiên không hề gây nên bất kỳ thương tổn nào với nó, chỉ là ngã một cái sấp mặt về phía trước.
Nhìn zombie trước mắt đang chuẩn bị đứng dậy, Thư Di Giai hoảng hốt đến run rẩy cả hai tay. Cô làm sao lại quên mất zombie không giống như con người a, phải làm sao bây giờ!
"Người chơi, muốn giết chết zombie phải cắt đứt đầu hoặc là đánh chết não nó, chỉ đánh một cái như vậy không có tác dụng gì đâu. Tiếp tục đánh!" Tiểu nhân miêu nhìn người chơi mới đang hoảng loạn trước mắt thở dài một tiếng nhắc nhở, aiz sao lần này cô lại dẫn dắt trúng một người mới còn mới hơn cả người chơi mới thế này? Đến kiến thức cơ bản đơn giản như vậy cũng không biết.
Nghe thấy lời nói từ AA, hai tay cô nắm chặt lấy ghế hơn nữa "bốp, bốp, bốp" định vị đúng ngay vị trí đầu của zombie rồi nhắm chặt mắt liên tục đánh không dứt.
CMN tại sao cô lại nhận phải một trò chơi máu me như thế này, Vương Kha Nguyệt chết tiệt sao lại không nhìn trước thể loại rồi hả tranh giành chứ ô ô ô, đến con cá cô còn chưa dám giết vậy mà nhìn xem bây giờ cô đang phải làm gì đây này!!!
Lúc cô mệt mỏi đến té ngã ngồi trên mặt đất, không còn chút sức lực nào để đánh nữa thì ghế cũng đã gãy làm đôi, đầu zombie cũng đã bị đánh đến tan nát không còn nhìn ra được chi tiết nào nữa.
"Hức… Hức… Hức…"
Bỗng nghe thấy tiếng khóc, tiểu nhân miêu chính mình liền hoảng hốt theo ở trên điện thoại vươn người nhìn về phía Thư Di Giai đang ôm đầu gối khóc.
"Người chơi, người chơi, cô bị làm sao đấy? Sao lại khóc? Có chuyện gì từ từ nói."
"Ô… Ô… Ô… Hức… Hức…" Thư Di Giai không trả lời tiếp tục khóc lớn hơn.
"Làm sao? Làm sao? Có gì thì phải nói tôi mới biết chứ!!!" AA luống cuống đến nhảy cẫng cả lên, không biết phải làm gì. Cái tình huống này phải xử lý thế nào? Nó còn chưa từng bao giờ gặp phải.
"Đừng khóc, đừng khóc nữa, tôi… Tôi đưa cho cô vũ khí trước nhé? Chỉ cần vung tay một cái zombie liền chết, không cần đánh như vậy nữa."
"Hức… Hức… Thật sao?… Hức…"
"Thật! Tôi nói thật, đừng khóc nữa, nhìn xem không phải đã để bên cạnh cô rồi sao." Tiểu nhân miêu gật gật cái đầu nhỏ đưa tay chỉ về phía bên phải Thư Di Giai.
Cô ngẩng mặt lên nhìn theo hướng tay của AA, thật sự nhìn thấy dưới chân mình có một đoản đao dài tầm ba mươi centimet giống như cây mà cô đã chọn trước khi vào game.
Đưa tay phải cầm lấy đoản đao, tay còn lại thì lau nước mắt cô nhỏ nói: "Đưa từ sớm có phải tốt hơn rồi không, bắt tôi phải đánh tới ám ảnh như vậy mới mang ra."
"Bà cô của tôi ơi! Đây là game mạt thế! Là 'Mạt Thế' đó! Ở đâu mà không có cảnh tượng máu me? Ai mà không giết zombie để giữ mạng sống? Trước khi chơi cô không nhìn rõ thể loại game hay sao?" AA hùng hổ giậm chân hỏi.
"Đúng là không có nhìn, tôi chỉ nghe đây là game công lược, cứ nghĩ nó sẽ như những game trước đây mình từng chơi." Thư Di Giai thật thà trả lời.
Tiểu nhân miêu nghe thấy câu trả lời của cô, não bộ đều tạm dừng đến mơ hồ cố gắng hỏi thêm một câu. "Thế những game trước đây cô từng chơi như thế nào?"
Nhớ lại những game mình từng chơi cô bắt đầu kể ra: "Hmmm… Cung đấu công lược hoàng thượng, thanh xuân vườn trường công lược học trưởng,... đại loại như thế đều rất ngọt ngào."
AA: "..."
Tiểu nhân miêu trong lòng gào thé 'Muốn đình công, muốn đình công, tôi muốn đình công!' nhưng trên mặt vẫn miễn cưỡng cười nhìn cô một cái.
"Hệ thống gặp một số trục trặc tôi cần offline chỉnh sửa, hiện tại cô tạm thời ngồi đây chờ tôi hoặc có thể một mình tiếp tục nhiệm vụ càng tốt, một lúc nữa tôi sẽ trở lại."
"Này!" Thư Di Giai chưa kịp nói gì hình ảnh 3D của AA đã biết mất chỉ còn lại điện thoại lơ lửng phản chiếu bản đồ.
Cô vẫn còn chưa kịp nói đấy là những game mà cô từng chơi lúc còn nhỏ cũng đã qua năm sáu năm rồi, hiện tại chính cô cũng cảm thấy nó ấu trĩ a.