Nhìn thấy người trước mặt chưa nói được mấy câu đã bật khóc, Tống Khải Trạch ngay lập tức nhíu mày một cái. Đúng là con gái, thật yếu đuối và phiền phức.
"Em gái nhỏ, thật xin lỗi, đừng khóc nữa."
Thư Di Giai vẫn thủy chung với nghề đã diễn kịch thì diễn cho trọn, cúi đầu run run bả vai một lúc lâu mới lau nước mắt rồi ngẩng mặt lên nặn ra một nụ cười ủ rũ.
"Xin lỗi, đã làm anh sợ rồi, là do em quá xúc động."
"Không sao, cũng là do anh hỏi trước làm em nhớ đến chuyện đáng sợ như vậy." Tống Khải Trạch vẫn dịu dàng, ấm áp như trước cười với cô.
Cô khịt khịt cái mũi nhỏ, cũng giả vờ hỏi như chỉ vì phép lịch sự: "Thế hai anh vì sao cũng ở đây vậy ạ?" Sau đó, ngưng lại một chút nghiêng cái đầu nhỏ tỏ vẻ ngây ngô nói thêm một câu. "Anh đừng bảo là cũng giống em bỗng dưng xuất hiện ở đây rồi không nhớ gì cả nhé, em không tin đâu, hai người trông rất là thân thiết không giống như vừa mới quen."
"Haha… tụi anh tất nhiên không như thế rồi." Tống Khải Trạch gượng cười một cái, anh quả thật là tính toán muốn thăm dò cô nói rằng mình cũng không nhớ gì.
"Bọn anh là người của căn cứ Huyền Vũ, hôm này cùng căn cứ Bạch Hổ hợp tác tấn công khu thí nghiệm ngầm này, không ngờ đã sớm bị phát hiện, còn bị đặt bom ngược trở lại cho nên mới tàn tạ thế này đây."
"Anh là thủ lĩnh?" Thư Di Giai khuôn mặt ngạc nhiên thốt ra câu hỏi.
"Đúng vậy, anh là người dẫn đầu của căn cứ Huyền Vũ, làm sao thế?"
Cô nhìn về phía tiểu nhân miêu bên cạnh, mắt mở to. "Anh ta là đối tượng tôi phải công lược sao?"
"Việc này còn tùy vào sự lựa chọn của người chơi a. Thủ lĩnh thì có rất nhiều, nhưng cô phải tự mình lựa chọn một người toàn tâm toàn ý công lược và giúp họ cứu được tất cả nhân loại thì mới được tính là chiến thắng trò chơi." AA ngay lập tức trả lời.
"Hả? Rất nhiều thủ lĩnh?"
"Đúng vậy! Người đứng đầu các căn cứ, người đứng đầu của phe phản diện, thậm chí nếu cô muốn kích thích hơn thì cũng có thể công lược cả zombie vương cũng được." Tiểu nhân miêu lắc lắc cái đầu nhỏ gian xảo nói.
Thư Di Giai hung hăng lườm AA một cái, lầm bẩm nói: "Có cô mới muốn kích thích."
"Tiểu Giai! Em gái nhỏ Tiểu Giai!"
Còn đang bận liếc mắt với tiểu nhân miêu, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Tống Khải Trạch. Cô cuối cùng cũng tỉnh táo nhìn anh. "Vâng."
Nhìn thấy Thư Di Giai cuối cùng cũng trả lời, Tống Khải Trạch liền nở nụ cười hỏi: "Em gái nhỏ Tiểu Giai, vừa rồi em làm sao thế? Bỗng dưng lại nhìn anh đến ngẩn người, gọi mấy tiếng cũng không nghe?"
"Ah, em xin lỗi, chỉ là em nghe anh nói đến căn cứ cho nên có ngẩn người một chút, cố gắng nhớ lại xem không biết trước đây em có từng ở trong căn cứ nào hay không." Cô đưa tay vo vo lỗ tai của mình, cười khì khì trả lời.
"Ồ, thế em đã nhớ ra được gì chưa?"
"Em vẫn chưa…"
"Hai người đủ chưa? Nói nhiều như vậy không biết mệt sao." Cô còn chưa kịp trả lời hết câu, đã bị cắt ngang bởi người thanh niên lạnh lùng vẫn luôn im lặng bên cạnh Tống Khải Trạch.
Không biết anh đã mở mắt ra từ lúc nào, hiện tại đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, cái cách mà anh nhìn cô như thể cô đã bị anh nhìn thấu hết tất cả đến cọng lông tơ cũng không chừa, vô cùng khó chịu!
"Ơ kìa, cái thằng nhóc này! Hôm nay cứ bị làm sao thế? Ai làm gì cậu mà lại trưng cái mặt thối thế kia ra chứ?" Tống Khải Trạch đưa chân đạp vào chân người thanh niên lạnh lùng một cái.
"Nói quá nhiều, nghe thật phiền." Nói xong anh rất nhanh đã đứng dậy bắt đầu thu dọn, kiểm tra lại súng ống. "Nếu dư tinh thần như vậy thì đi thôi, tìm đường trở lại mặt đất."
"Ơ, cái thằng này." Tống Khải Trạch nhìn cậu nói một câu, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía Thư Di Giai cười nói. "Thằng nhóc đấy tính khí nó vốn đáng ghét như vậy đấy, em đừng để trong lòng, kẻo lại tức giận hại thân."
"Em không sao đâu, anh ấy nói đúng, chúng ta vẫn nên tranh thủ tìm đường lên trên thôi." Vừa nói cô cũng vừa chống tay đứng dậy, kiểm kê vật tư hiện còn.
Trừ bỏ nửa chai nước khoáng và nước tăng lực cô đã dùng để làm vật thử pha chế ban đầu, thì cô còn dùng thêm nửa chai nước lưng ở phòng thí nghiệm để lau chùi mặt mà cơ thể lúc thay đổi quần áo, sau đó đưa cho bọn người Tống Khải Trạch một chai nước mới. Hiện tại trong túi chỉ còn một chai nước khoáng, nửa chai nước pha loãng, một chai hơn nước tăng lực, bảy gói bánh nén, hai chai rưỡi cồn cùng một cái đầm trắng chỉ còn ngắn đến trên gối.
Mới vừa rồi cô còn thỏa mãn cảm thấy mình đã thu thập được rất nhiều, nhưng tại sao bây giờ lại thấy ít đến thảm thương thế a.
Nhìn về phía màn hình, ở tầng B1 rộng lớn như này thế mà lại không có bất kỳ chấm vàng vật tư nào, cô hơi ủ rũ một chút thầm quyết định trong lòng, sau khi thoát được khỏi đây cô nhất định sẽ luôn lấp đầy balo vật tư của mình.
"Cho cô." Còn đang suy nghĩ tính toán trong tương lai, thì bên tai cô lại lần nữa nghe được giọng nói lạnh lùng của người đáng ghét kia.
Cô nhận lấy vật anh đưa tới, chăm chú nhìn vào vật tròn nhỏ trên tay mình.
"Muốn dùng thì vỗ vào hai cái." Nói xong liền quay lưng bỏ đi, cũng không quan tâm xem cô có làm theo hay không.
"???" Đây là ý gì, Thư Di Giai đầu đầy dấu chấm hỏi nhìn phía sau bóng lưng của anh.
"Là quả cầu năng lượng dùng để phát sáng, chính là cái này." Tống Khải Trạch lên tiếng giải thích, tay còn chỉ về phía vật hình hoa sen vẫn luôn bay lơ lửng phát sáng cho căn phòng.
Cô nhìn đóa hoa phát sáng đang bay lơ lửng, lại nhìn vật tròn trong tay mình ngắm nghía một chút mở miệng chủ động nói hai từ: "Cảm ơn."
"Không cần cảm ơn, là đổi với chai nước của cô. Xong rồi thì đi thôi." Anh vẫn là thái độ không chút biểu cảm trả lời cô, sau đó bước đến đỡ Tống Khải Trạch đứng dậy đi về hướng cửa không nhìn đến cô một lần nào.
"Được rồi." Thư Di Giai nhìn hai người đã đi đến cửa, nhún vai một cái lẩm bẩm rồi nắm chặt lấy quai balo chạy chậm theo.