"Cốc, cốc, cốc"
"Tiểu Giai, em đã tỉnh hay chưa?"
Còn đang thất thần trong suy nghĩ, ngoài cửa đã lần nữa bị làm phiền vang lên mấy tiếng gõ cùng giọng nói của Tống Khải Trạch.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, khóe miệng Thư Di Giai ngay lập tức theo vô thức mà cong lên vui vẻ trả lời.
"Là anh Khải Trạch đến sao? Em đã tỉnh, anh vào đi."
Nhận được câu trả lời từ người bên trong phòng, Tống Khải Trạch vươn tay đẩy cửa bước vào theo sau còn có thêm Hạo Bách.
Vừa bước vào phòng, nhìn thấy bóng dáng cao gầy đang ngồi ở cuối giường Tống Khải Trạch không tránh khỏi có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó lại nhìn xuống bóng dáng nho nhỏ đang ngồi trên đùi cậu, không hiểu vì sao lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Hạc Hiên, sao lại dẫn Tiểu Thiên vào đây?"
"Ba Hạo, ba Tống." Củ cải nhỏ Tiểu Thiên nhìn thấy baba nhà mình đã đến, cái tay nhỏ liền ngay lập tức giữ lấy thành giường nhanh chóng trượt xuống khỏi đùi Hạc Hiên chạy đến nắm lấy tay baba của mình.
Hạo Bách nhìn thấy con trai cưng của mình lao đến, cũng nhanh tay bế đứa nhỏ lên giả vờ mắng yêu một tiếng.
"Thằng nhóc thối, không phải baba đã nói không được đến làm phiền cô hay sao? Sao lại còn lén chạy đến đây?"
"Tiểu Thiên rất thơm, không có thối thối! Lúc con đến chị gái nhỏ đã tỉnh, cho nên con mới vào chơi cùng chị, Tiểu Thiên không có làm phiền chị a!" Nhóc củ cải ôm lấy baba của mình nhỏ giọng nũng nịu nói.
"Anh Hạo, anh Tống." Hạc Hiên lúc này cũng đã đứng dậy gật đầu một cái chào hai người vừa mới tiến vào.
Hạo Bách cũng nhìn anh cười gật đầu một cái, giọng điệu cũng vô cùng quan tâm so với người thường.
"Vết thương đã đỡ hơn chưa? Sao lại chạy đến đây cùng thằng nhóc thối này rồi?" Tuy ngoài miệng nói lời ghét bỏ, nhưng bàn tay to lớn vẫn luôn nắm chặt lấy tay con trai nhỏ Hạo Thiên đùa giỡn cùng thằng bé.
Nói xong, còn không quên nhìn về phía Thư Di Giai hỏi thăm một tiếng: "Cô nhóc, tỉnh từ lúc nào? Đã khỏe hơn chưa? Hai đứa thối này chắc đã làm phiền cô nghỉ ngơi rồi."
Thư Di Giai vội vàng xua xua tay cười nói: "Tôi đã tỉnh từ sớm rồi, không có ai làm phiền tôi cả, Tiểu Thiên rất đáng yêu."
"Tôi cũng đã khỏe rồi, là vào đây mới gặp được Tiểu Thiên, lúc đấy cô ấy thật sự đã tỉnh." Hạc Hiên cũng cất giọng khàn khàn giải thích.
"Được rồi, anh Hạo, đừng làm khó tụi nhỏ nữa." Tống Khải Trạch đã im lặng một lúc lâu cuối cùng cũng lên tiếng, vỗ vỗ vai Hạo Bách. Sau đó, lại tiến đến bên cạnh giường trước mặt mọi người không một chút gượng gạo dịu dàng xoa đầu Thư Di Giai.
"Vốn định đến nhìn xem em đã tỉnh hay chưa để cùng em nói một số chuyện, những có lẽ vẫn nên để sau đi, nghỉ ngơi thêm một chút ngày mai lại nói cũng không muộn. Mau nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi, anh cùng mọi người ra ngoài ngay đây sẽ không làm phiền em nữa."
Chỉ với một câu Tống Khải Trạch đã an bày xong hết tất cả, trước khi hoàn toàn rời đi còn không quên đóng chặt lại cửa phòng.
Cho đến khi Thư Di Giai kịp phản ứng lại, thì trong phòng vốn dĩ phút trước còn đang đông đúc bây giờ đã trở lại như lúc ban đầu chỉ còn một mình cô.
"AA!"
Xung quanh đã không còn ai, cô chậm rãi lần nữa chống đỡ cả cơ thể ngồi tựa vào thành giường gọi tên tiểu nhân miêu.
Điện thoại vừa nhận được hiệu lệnh liền ngay lập tức xuất hiện, tiểu nhân miêu cũng rất nhanh đã đáp lại lời cô.
"Xin chào người chơi, AA có mặt."
Nhìn tiểu nhân miêu vô tâm trước mặt, Thư Di Giai hừ một tiếng tỏ thái độ cất lời.
"Cô còn có mặt mũi vui vẻ chào tôi sao!"
"Ai u, lại làm sao đấy? Tôi vừa mới xuất hiện đã làm cái gì đâu?" AA nghiêng cái đầu nhỏ khó hiểu hỏi.
Vừa được hỏi, cô liền tức giận chất vấn tiểu nhân miêu: "Lúc tôi bị tấn công cô đang làm gì? Tại sao lại không báo nguy cho tôi biết?"
"Tôi có báo, là do cô không nghe!"
"Cô báo lúc nào?"
"Chính là lúc con robot đấy vừa đưa tay chuẩn bị đập vào đầu cô."
Thư Di Giai: "..." Báo kiểu như thế thì có khác nào không báo đâu chứ!
"Con robot đấy vốn là máy móc bậc cao, điện thoại hiện tại vẫn chưa đủ cấp bậc để rà soát được nó ở khoảng cách xa, nếu muốn điện thoại báo động sớm hơn vậy thì cô hãy nỗ lực làm nhiệm vụ nâng cấp máy đi a!" AA vô cùng hùng hổ trả lời cô, một chút yếu thế cũng không có.
Thư Di Giai quả thật chỉ có thể ngậm ngùi im lặng không trách móc được câu nào nữa, đây vốn dĩ là do cô yếu, cũng không thể mặt dày mà cố chấp đổ lỗi cho tiểu nhân miêu.
"Được rồi, cái này thật sự là lỗi của tôi, thật xin lỗi. Bây giờ thì hãy tổng hợp lại thành quả đã đạt được sau trận chiến với zombie biến dị cấp 3 cho tôi nghe đi.