Vốn dĩ Thư Di Giai chỉ cần nhìn qua bản đồ một lần là đã nhớ rõ lối thoát ngầm ở đâu, nhưng cô vẫn chọn lựa cách yên lặng quan sát hai người phía trước làm một cô gái nhỏ bình thường. Bởi vì cô tính toán trước tiên sẽ theo họ để vào được căn cứ, sau đó cô sẽ tự mình tìm hiểu thêm tình hình của thế giới hiện tại, rồi bắt đầu lập ra kế hoạch cho những nhiệm vụ tiếp theo.
Thật ra ban đầu đầu cô vốn dĩ định tiếp cận để hỏi chuyện hai người Tống Khải Trạch, song vừa nãy tuy rằng chỉ mới nói qua lại vài câu nhưng cô đã rất nhanh rút ra được kết luận, không nên hỏi chuyện thông qua bọn họ. Hai người này, một người lạnh lùng, một người tinh ranh, không thể hỏi quá nhiều nếu không sẽ dễ bị nghi ngờ.
Hơn nữa, sau trận chiến đấu thứ hai với zombie cô đã nhận thấy rõ hiện tại bản thân không thích hợp hành sự một mình. Tuy cô có điện thoại bên cạnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn chưa nhiều cho nên không thể phát huy được hết sức mạnh, rất dễ lâm vào thế yếu khi giao đấu với zombie biến dị, đi thành một nhóm người sẽ dễ dàng học hỏi nâng cao khả năng chiến đấu từ những "NPC" hơn.
Sau khi đã quyết định, cô bắt đầu nâng bước chân nhanh hơn đi ngang hàng cùng Tống Khải Trạch.
Tại sao lại là Tống Khải Trạch mà không phải người kia ư? Bởi vì thứ nhất, cô hỏi chưa chắc anh ta đã trả lời. Thứ hai, Tống Khải Trạch chính là một trong những thủ lĩnh, cô tiếp xúc nhiều hơn sẽ dễ xem xét anh ta, nếu được thì cô sẽ chọn luôn anh làm mục tiêu công lược.
"Anh Khải Trạch, hai người định sẽ tìm đường lên như thế nào? Tại sao lại đi theo hướng này? Phía trước có lối lên sao?"
Tống Khải Trạch nghe cách cô gọi tên mình có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ lại cái cách gọi này nghe cũng khá thuận tai đấy, cho nên anh cũng vui vẻ trả lời lại cô.
"Anh không chắc phía trước có đường ra hay không, nhưng bọn anh chính là ở phía trước rơi xuống cho nên hiện tại muốn vòng lại xem xét một chút."
"Rơi xuống?" Thư Di Giai khuôn mặt ngô nghê hỏi lại.
"Đúng vậy!" Tống Khải Trạch gật đầu một cái, tay phải hơi nâng tay trái bị thương lên.
"Thấy không đây là do lúc rơi xuống bị thương, thời điểm bom phát nổ làm nền nhà bị sụp một hố to, anh và Hạc Hiên chạy chậm một bước nên bị rơi vào trúng lỗ thủng đấy."
"Lúc rơi xuống chắc hẳn là đau lắm, lúc đầu nhìn thấy vết thương của anh em thật sự đã phát hoảng đấy, rách to như thế này." Nói xong cô còn dùng hai tay phụ họa huơ huơ trước mặt như một đứa trẻ.
Tống Khải Trạch nhìn thấy thế cũng cười to một tiếng, tay không nhịn được đưa tay lên xoa nhẹ nón cô.
"Ừ, rất đau, nhưng nhờ em thổi thổi nên là đã không còn đau nữa."
Thư Di Giai bất chợt bị xoa đầu, cả cơ thể trong nháy đều cứng đờ nhưng sau đó rất nhanh phản ứng lại rùng mình một cái.
Cô nhanh chóng ôm lấy đầu, nhích người qua một bước, cau mày: "Em không phải con nít, đừng xoa đầu, sẽ không cao được."
"Ha, được, được, thật mong chờ sự phát triển của một cây nấm." Trước khi bỏ qua Tống Khải Trạch vẫn không quên bỏ lại một câu trêu ghẹo.
Thư Di Giai: "..." Tên lưu manh thối!
"Thật ồn ào, phiền phức!" Hạc Hiên, cũng chính là thanh niên mặt lạnh bỗng dưng lên tiếng, sau đó cố ý bước nhanh hơn mấy bước bỏ lại cô là Tống Khải Trạch phía sau.
Thư Di Giai: "..." Tên thần kinh!
Đi thêm mấy bước, cuối cùng cũng đã đến nơi hai người Tống Khải Trạch và Hạc Hiên rơi xuống, là một góc phía bên hông văn phòng số một đối diện thang máy.
Trần nhà cao chừng ba mét hơn, hiện tại lủng một lỗ to tầm hai mét, bên dưới đều là gạch đá đã vỡ vụn, chỉ cần nhìn cảnh tượng trước mắt thôi là có thể tưởng tượng ra được lực nổ của quả bom lớn tới mức nào.
Hạc Hiên bỗng bước tới ở giữa lỗ thủng quan sát xung quanh, sau đó đi đến một phần rìa của lỗ thủng gần cạnh góc tường rồi nhìn về phía Thư Di Giai: "Đến đây."
Thư Di Giai ngây ngốc, tự chỉ ngón tay vào bản thân mình. "Tôi???"
Anh khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục gỡ xuống balo tìm kiếm cái gì đó.
Thời điểm Thư Di Giai bước đến gần anh cuối cùng cũng nhìn thấy rõ, anh đang nối đầu dây thừng của súng bắn dây vào một móc bám tường. Nhìn thấy cô đã đến, anh nhanh tay buộc xong nút rút cuối cùng rồi hỏi cô.
"Có từng sử dụng qua chưa?"
"Vẫn chưa." Cô thành thật lắc đầu trả lời, thật ra cô đã từng nhìn thấy ở câu lạc bộ leo núi, nhưng đa số đều dùng loại dây móc vào eo, chưa chừng tự mình dùng loại súng móc tường này.
Tay anh nhanh nhẹn điều chỉnh lại góc và tọa độ, sau đó đưa đến gần trước mặt cô.
"Đây là nơi cầm tay, sau khi đã nắm hai tay lại với nhau xong liền bóp mạnh vào đây một cái, nhớ là phải luôn giữ chặt không được buông tay. Sau khi đã lên được phía trên, thì kéo vào công tắc ở sau đuôi này để thu lại móc, rồi nhanh chóng quăng trở lại cho tôi."
Nói một mạch xong, anh liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào Thư Di Giai. "Đã nhớ rõ chưa?"
Cô cũng nhìn vào mắt anh, lần nữa bị đôi mắt đấy làm cho toàn thân đều run sợ, chỉ có thể liên tục gật đầu mấy cái để trốn tránh.
"Đã nhớ!" Vừa nói cô vừa nhận lấy súng dây móc từ tay anh.