Phòng họp căn cứ Bạch Hổ.
"Sáng tay tôi vừa nhận được thông báo từ căn cứ hướng Nam Tây Nam, dị năng canh gác thành lũy đã nhìn thấy một máy bay lạ bay ngang trời, theo mô tả quả thực rất giống với nhóm người ở khu thí nghiệm ngầm." Hạo Bách vừa nói tay vừa chỉ vào vị trí nhận được thông báo ở trên bản đồ 3D.
"Bọn họ là muốn dời tụ điểm về hướng Nam sao? Nhưng tại sao lần này lại lộ liễu như vậy? Rất đáng nghi." Tống Khải Trạch đăm chiêu, mày nhíu chặt nhìn về vị trí mà anh Hạo vừa chỉ. "Có thể lại là một cái bẫy."
Thần sắc của Hạo Bách cũng không tốt hơn Tống Khải Trạch là bao nhiêu, im lặng suy nghĩ một lúc lâu cũng chưa mở miệng.
"Nếu thật sự về phía Nam, tôi sẽ thông báo về căn cứ Huyền Vũ tăng cường tuần tra. Không sợ bọn họ đến, chỉ sợ là kế dương đông kích tây." Tống Khải Trạch lần nữa lên tiếng, phá vỡ bầu không khí đang yên lặng.
"Được rồi." Hạo Bách gõ mấy ngón tay lên bàn. "Thà phòng nhầm còn hơn bỏ sót, cậu hiện tại thông báo về căn cứ trước, sau đó chúng ta sẽ tách trước một phần ba dị năng ở Bạch Hổ bắt đầu di chuyển đến căn cứ Huyền Vũ vào ba ngày sau."
Nói xong anh Hạo nhìn về dãy người ngồi bên tay trái của mình. "Nhất Kim, đến khu tập luyện phát nhiệm vụ, tuyển chọn một nhóm ba ngày sau theo chúng ta xuất phát, một nhóm ở lại chờ thông báo liền theo sau, số còn lại bảo hộ căn cứ. Nhị Thủy, nhanh chóng đưa anh Tống đến tòa nhà trung tâm truyền tính hiệu thông báo đến căn cứ Huyền Vũ."
"Rõ."
Sau khi Tống Khải Trạch theo chân Nhị Thủy đi đến tòa nhà trung tâm, anh cũng nhanh chóng đi đến khu huấn luyện tập hợp lại đoàn dị năng của căn cứ Huyền Vũ đã theo anh đến đây.
Nhưng không ngờ tới, vừa bước vào khu luyện tập được một đoạn đã nhìn thấy được một bóng dáng nhỏ nhắn vô cùng quen thuộc.
Bình thường trước mặt anh luôn là một con mèo nhỏ, ánh mắt như hồ thu. Còn bây giờ, người đang đứng trước bia ngắm kia không biết tại sao lại xinh đẹp đến linh động như vậy, mặt đỏ như hoa đào, mày liễu nhíu chặt nhau, mắt sắc bén như dao, sóng mũi cao thẳng tắp, đôi môi đỏ khẽ mở, thờ ơ với tất cả xung quanh, nghiêm túc với mục tiêu phía trước.
Cứ như thế, vô thanh vô thức chạm nhẹ vào trái tim anh…
"Tiểu Giai."
Dưới mấy tia nắng chói chang cô khẽ xoay đầu, trong chớp mắt miệng nở lên nụ cười còn ấm áp hơn cả mặt trời ngày hạ, giọng nói ngọt ngào như yến oanh nhìn về phía anh mà cất giọng.
"Anh Khải Trạch!"
Anh cứ như thế chôn chân tại chỗ đứng nhìn cô, mặt ngẩn ngơ mà nhìn chằm chằm vào người phía trước.
Thư Di Giai ở đầu bên kia gọi mấy tiếng cũng không thấy anh đáp lại, chỉ có thể tự mình bỏ súng xuống chạy chậm về phía anh, cho đến khi đã dừng lại đối diện anh mới lần nữa mở miệng lên tiếng gọi.
"Anh Khải Trạch!"
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo quen thuộc ở trước mặt, Tống Khải Trạch theo bản năng vươn lòng bàn tay áp vào khuôn mặt Thư Di Giai, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào đuôi mắt cô vuốt ve, qua một lúc lâu cũng không có dừng lại.
"Anh… Anh Khải Trạch, anh làm sao thế?" Thư Di Giai trong lòng khó hiểu, lấp lửng hỏi anh.
"Suỵt!" Cuối cùng Tống Khải Trạch cũng chịu phản ứng lại, ngón cái dời từ đuôi mắt chạm nhẹ lên môi cô, ánh mắt thâm tình đến lạ, giọng nói dịu dàng khe khẽ cất lên. "Thật đẹp, đã lâu rồi… anh rất nhớ em."
"Anh Tống! Anh đến đây có việc gì sao?"
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, phía sau cô đã vang lên giọng nói của Hạc Hiên, sau đó vai cô bỗng bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, trong nháy mắt đã kéo cả cơ thể của cô sang một bên.
Thư Di Giai đau đến nhíu mày muốn mở miệng mắng anh một trận, nhưng lại chợt phát hiện ra xung quanh không biết từ khi nào đã có rất nhiều người tụ tập đến, còn đang dùng ánh mắt hóng chuyện nhìn về phía cô. Đây là đang xảy ra chuyện gì a???
Tống Khải Trạch nhìn Thư Di Giai bị kéo sang một bên, lại nâng mắt nhìn về Hạc Hiên phía đối diện, biểu cảm trên mặt rất nhanh cũng đã thay đổi theo ha hả cười mấy tiếng.
"Thằng nhóc thối, không có chuyện gì thì anh đây không thể tới thăm cậu sao?"
"Tối hôm nào cũng gặp, mà anh còn có thể nhớ sao? Lời nói cũng quá không đáng tin rồi." Hạc Hiên vẫn là giọng điệu lạnh nhạt như hàng ngày trả lời anh.
"Được rồi." Tống Khải Trạch lướt ngang vỗ vai Hạc Hiên mấy cái. "Vào trong rồi nói." Sau đó lách người nắm lấy tay Thư Di Giai kéo vào bên trong dãy nhà.
Thời điểm Hạc Hiên bước vào tới, Tống Khải Trạch đã rót đầy ba tách nước để trên bàn, còn không quên để một cốc vào tay Thư Di Giai chống cằm canh chừng bắt buộc cô uống hết lại rót thêm một tách đầy, ngồi bên cạnh lải nhải.
"Trời nóng như thế em ra sân tập làm gì? Lớn rồi, sao vẫn cứ như con nít ham chơi đến vậy?..."
"Anh cũng biết nói là cô ấy lớn rồi, tất nhiên phải bắt cô ấy tự mình chịu khổ một chút, ở nơi này vốn không có chỗ cho kẻ yếu đuối, đừng quá nuông chiều." Hạc Hiên kéo ghế ngồi xuống, chen ngang lời anh
"Đúng, đúng, đúng!" Thư Di Giai vội vàng gật đầu mấy cái. " Em thật sự rất nghiêm túc, không có đùa giỡn nghịch ngợm. Anh cũng đã thấy lần trước em ở khu thí nghiệm ngầm bắn như thế nào rồi đấy, em muốn nâng cao thêm kỹ năng của mình để chiến đấu tốt hơn. Ngoài ra, em còn dự định sẽ học thêm cả mấy cách cận chiến với zombie biến dị nữa a."
"Sức chiến đấu của em hiện tại, đã đủ để em tự bảo vệ bản thân của mình rồi, em còn muốn học thêm để làm gì?" Tống Khải Trạch ánh mắt đăm chiêu nhìn cô.
Thư Di Giai nhìn Tống Khải Trạch bên cạnh một cái, lại liếc nhìn về phía Hạc Hiên ở đối diện, hít một hơi mở miệng quyết đoán nói ra.
"Em muốn gia nhập vào đội nhóm chiến đấu của căn cứ!"