• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lựa chọn một góc khuất ở trên tầng hai để ngồi xuống, Thư Di Giai bắt đầu tập trung quan sát, phân tích trận chiến đang diễn ra.

Zombie biến dị cấp 3 đang ở giữa sảnh kia, không những móng vuốt sắc bén gấp mấy lần zombie biến dị cấp 1, mà đến sức bền bỉ cùng độ cứng cáp của nó cũng lớn hơn rất nhiều, cổ tay cũng không còn là điểm yếu chí mạng.

Vùng trung tâm não, cổ sau gáy, cổ tay, cổ chân của xác sống tất cả đều như được bao bọc bởi một lớp sắt thép dày dặn, cho dù có cố gắng chém hoặc bắn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể gây ra một chút tổn thương nhỏ nào cho nó.

Đáng sợ hơn chính là chất nhầy màu xanh được phun ra từ miệng của zombie, khả năng ăn mòn của thứ đấy vô cùng khủng khiếp, chỉ cần vô tình bị nó phun trúng vào phần cơ thể không có quần áo che chắn, thì trong nháy mắt bằng mắt thường con người cũng có thể nhìn thấy được xương trắng từ từ lộ ra.

Trước không nói đến trong chất nhầy đấy có chứa thi độc hay không, chỉ bằng việc sau khi bị chất nhầy phun trúng cơ thể ăn mòn da thịt mà không được kìm máu kịp thời, thì khả năng còn sống sót được đã không tính là cao.

Bên ngoài có lớp da sắt, trên tay có vũ khí bén nhọn, trong người còn có chất nhầy đáng sợ. Hôm nay, cô và mọi người ở đây thật sự có thể giết chết nó sao? Câu hỏi này, chính cô cũng không dám đưa ra câu trả lời.

Không được! Không được bi quan như vậy! Đến bầu trời còn có lỗ thủng, cô không tin xác sống trước mắt là bất phàm.

"Mọi người cẩn thận, nó chuẩn bị lại rống lên rồi!"

Cô còn đang rối mù trong mớ suy nghĩ chưa lý giải được, đã nghe thấy được tiếng hét to của Tống Khải Trạch ở gần vòng vây vang lên.

"Rống lên sao?" Thư Di Giai vừa nghe xong liền lập tức nhìn thẳng vào phía cổ zombie.

Chỉ thấy lúc này zombie bỗng nhướng cái cổ lên cao hơn một chút so với bình thường, rồi rống lên một tiếng dữ dội, theo sau đó chính là mấy ngụm chất nhầy được phun ra.

Bản năng cô mách bảo, chính là lúc này!

Thư Di Giai nhanh tay rút ra súng ở bên hông, mở khóa súng, ngắm thẳng vào vùng cổ đang nhướng lên của zombie bắn!

"Đùnggg… ùnggg"

"Đùng, đùng, đùng!"

Hai tiếng súng khác nhau cùng lúc vang lên, người xung quanh chỉ thấy vùng cổ xác sống cuối cùng cũng đã bị đâm thủng một lỗ.

Mắt nó đột nhiên đỏ ngầu hơn, gào lên một tiếng đau đớn, điên cuồng vùng vẫy cơ thể đang bị quấn chặt bởi dây xích sắt của mình. Hai tay nó bất chợt gồng lên làm nổi bật mấy đoạn gân xanh, nắm lấy hai đầu dây quấn quanh ở cổ tay vung mạnh lên một cái, đám người ở vị trí giữ chặt dây quấn tay của zombie trong chớp mắt đều vì động tác này của nó mà bị kéo theo văng thẳng lên cao rồi ngã "phịch" xuống mặt đất vuột mất dây xích sắt ra khỏi lòng bàn tay.

"Chết tiệt!"

Anh Hạo mắng lên một tiếng, nhanh chóng lao thẳng vào vòng vây nắm chặt lấy đoạn dây quấn tay mà zombie vừa thoát ra được.

Tương tự bên kia, Tống Khải Trạch cũng lao vào giữ lấy đoạn dây phía đối diện.

Hai tay vừa được giải thoát lần nữa bị siết chặt, xác sống "gầm gừ" mấy tiếng không còn e dè che đậy như trước đây nữa, liên tục rống lên phun ra chất nhầy.

Thư Di Giai sau lần bắn trúng vừa rồi vẫn luôn nắm chặt súng trong tư thế ngắm bắn, thời điểm zombie vừa rống cổ lên thêm lần nữa cô liền ngay lập tức bóp cò. Vang lên một chuỗi tiếng bắn dài: "Đùnggg… ùnggg! Đùnggg… ùnggg!..."

Nhưng lần này, chỉ có duy nhất tiếng súng của cô vang lên.

Cũng đúng lúc này, thời điểm tiếng súng vừa dứt một bóng đen ở vòng ngoài không biết từ khi nào đã lao thẳng về phía zombie, khi chỉ còn cách xác sống chừng một mét liền nhúng chân một cái bay lên cao chém thẳng vào cái miệng đang há to của nó.

"Vụt" tiếng đao bén nhọn cọ xát trong không khí chém xuyên qua miệng zombie.

Sau đó "ầm" một tiếng, chỉ nhìn thấy cả zombie và bóng đen kia đều ngã về phía nền đất lạnh lẽo, nửa cái đầu zombie còn lăn "lộp bộp" đến thẳng góc tường

"Hạc Hiên!" Hô lên một tiếng, anh Hạo rất nhanh đã quăng đi sợi dây xích sắt đang cầm trên tay chạy về phía người vừa ngã xuống.

Đỡ lấy nửa người Hạc Hiên ngồi dậy, anh ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh rống giận: "Còn nhìn cái gì? Nhanh lên! Hòm cứu thương, mang hòm cứu thương đến đây!"

Hình ảnh cuối cùng mà Thư Di Giai nhìn thấy được, chính là Hạc Hiên ngồi dựa vào tay anh Hạo ánh mắt lo lắng nhìn về phía cô cố gắng như đang nói: "Cẩn thận phía sau!"

Kế tiếp, cô chỉ cảm nhận được sau đầu mình hình như đã bị cái gì đó đánh mạnh vào một cái, đau đến thấu trời!

Cô hiện tại chỉ muốn hỏi một câu, thật ra thể loại chính của game này vốn là game tra tấn người chơi có phải hay không? Hết bị bom nổ, lại đến zombie vồ, bây giờ còn bị đánh, có cần hành hạ cô thảm thương đến như vậy không? Cô muốn khiếu nại, muốn khiếu nại, muốn khiếu nại a ! ! !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK