Đau quá!
Vừa lờ mờ tỉnh dậy cơn đau phía sau đầu đã lần nữa mạnh mẽ ập tới, Thư Di Giai đau đớn đến cau mày chậm rãi mở mắt ra.
Bốn phía đều vô cùng xa lạ, không phải là phòng ở của cô cũng không phải là phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Cô rốt cuộc đang ở đâu?
"Kẽo kẹt"
Cửa phòng đột nhiên được đẩy ra, một cái đầu nho nhỏ lén lút đưa vào, vừa nhìn thấy cô đã tỉnh liền nhanh chân chạy đến bên cạnh giường cười đến vui vẻ hét lên.
"Chị gái nhỏ, chị tỉnh rồi!"
Thư Di Giai mơ hồ nhìn cậu nhóc nhỏ chừng mới năm tuổi trước mắt, cất giọng khàn khàn hỏi: "Em là ai?"
"Em là Tiểu Thiên a!" Cậu bé nhỏ toe toét cười nhìn Thư Di Giai trả lời.
"À, Tiểu Thiên..."
"Vâng ạ!"
"Tiểu Thiên đáng yêu, có thể nói cho chị biết ở đâu là đâu hay không?" Cô đưa tay véo cái má nhỏ của cậu bé cười nhỏ nhẹ hỏi.
Tiểu Thiên chu chu cái miệng nhỏ, xoa xoa hai má của mình.
"Chị sao lại ngốc như thế, ở đây tất nhiên là căn cứ Bạch Hổ siêu cấp vô địch của ba Hạo Bách rồi. Với lại, em là tiểu nam nhi a! Chị gái nhỏ không được nhéo má của em như thế."
Nghe được đáp án, trong lòng đang hoảng loạn của Thư Di Giai cuối cùng cùng được nhẹ nhõm thở phù một cái, dù không biết vì sao cô lại ở trong căn cứ Bạch Hổ nhưng ít ra cô hiện tại ở đây cũng được tính là đã an toàn.
Sau đó cô nhìn về phía cục bột nhỏ trước mắt, nhớ về cách xưng hô mà thằng bé đã nói liền nhịn không được phì cười một tiếng: "Tiểu nam nhi là cái gì a?"
Vừa nghe thấy cô hỏi, cậu bé nhỏ rất nhanh đã bày ra tư thế tự hào, cái mũi hỉnh lên cao bắt đầu giải thích: "Ba Hạo và ba Tống chính là đại nam nhân đầu đội trời chân đạp đất giỏi nhất ở đây, em là con trai của ba ba cho nên em chính là tiểu nam nhi."
"Ồ, thì ra em chính là tiểu nam nhi đầu đội nón chân đạp dép trong truyền thuyết vẫn hay nói đến đấy sao? Thật là ngưỡng mộ quá đi!" Cô nhanh miệng ồ lên một tiếng, nói xong còn không quên nghiêm túc chắp tay lại cúi chào giống như những bộ phim kiếm hiệp mình từng xem qua.
Tiểu Thiên nhỏ bé, đáng thương vẫn còn chưa biết mình đang bị đùa giỡn, ngây ngô gãi gãi cái đầu nhỏ, cũng đưa tay làm một cái thủ thế giống như Thư Di Giai cúi đầu chào lại cô.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng cười khẽ "kẽo kẹt" lần nữa được đẩy ra, kèm theo giọng nói lạnh lùng pha lẫn một chút thanh âm khàn khàn trầm thấp vừa quen vừa lạ: "Đừng dạy hư trẻ nhỏ."
"Chú Hạc Hiên." Tiểu Thiên nhìn thấy người vừa đến cao giọng gọi một tiếng, trong nháy mắt đã chạy đến bên cạnh ôm lấy chân anh.
"Ừ." Hạc Hiên nhìn củ cải nhỏ đang ôm chân mình xoa đầu dịu dàng nói: "Sao lại trốn đến đây nữa rồi?"
"Ba ba cùng Ba Tống nói chuyện thật buồn chán, cho nên cháu đã tự mình đến đây nhìn chị gái nhỏ." Nói xong còn chỉ ngón tay nhỏ về phía Thư Di Giai. "Chú, chú nhìn xem cháu vừa đến chị gái nhỏ liền tỉnh rồi."
"Ha, đúng là tỉnh rồi, Tiểu Thiên đúng là ngôi sao may mắn." Anh vươn tay một bên bế nhóc củ cải lên, một bên còn lại cầm lấy khay thuốc bước về phía Thư Di Giai.
"Đã tỉnh, có còn đau hay không?" Hạc Hiên đặt khay thuốc xuống bàn nhỏ bên cạnh giường, rót một cốc nước ấm để vào trong lòng bàn tay cô.
"Cảm ơn." Cô nhận lấy cốc nước, nhanh chóng uống một ngụm sau đó nhìn anh thấp giọng hỏi: "Tôi không sao, chỉ là còn hơi ê ẩm một chút… Tôi tại sao lại ở đây?"
"Chúng tôi đã đưa cô về." Vừa nói anh kéo ghế ngồi xuống cạnh cuối giường. "Muốn hỏi gì, thì hỏi đi."
"A." Thư Di Giai nhìn thấy anh ngồi xuống gần ngay bên cạnh có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
"Thứ gì đã tấn công tôi? Và ai đã cứu tôi?"
"Là một con robot giúp việc, nó đã bị bọn họ điều khiển, hình như là thật sự muốn bắt cô đi. Nhưng anh Tống đã nhanh tay hơn, bắn phá hủy được bộ mạch của nó." Anh ngắn gọn trả lời, nói luôn cả việc ai đã cứu được cô.
"Là anh Khải Trạch đã cứu tôi sao!" Nghe thấy câu trả lời, hai mắt cô rất nhanh đã sáng lên vui vẻ đến thấy rõ. Đúng là đối tượng mà cô đã lựa chọn, không có làm cô thất vọng a!
"Nhưng mà "bọn họ"… là ai? Tại sao lại muốn bắt tôi?" Còn chưa vui vẻ được bao lâu, Thư Di Giai rất nhanh đã nhận ra có gì đó rất bí ẩn trong chuyện này. Cô chỉ là một trong số những người chơi trải nghiệm game mà thôi, tại sao bọn họ lại muốn bắt cô?
"Bọn họ, chính là những người cầm đầu của khu thí nghiệm ngầm, cũng chính là những người đã tạo ra những con zombie biến dị hiện tại. Còn lý do tại sao họ muốn bắt cô, thì tôi cũng không rõ." Ngưng một lúc như suy nghĩ gì đó, anh lại tiếp tục nói.
"Tôi nghĩ lý do tại sao họ muốn bắt cô có liên quan đến việc tại sao cô lại đột nhiên xuất hiện ở trong khu thí nghiệm ngầm đấy và không nhớ gì, nếu đúng là như vậy thật thì chỉ có cô mới có thể tìm được câu trả lời cho câu hỏi này thôi."
Thư Di Giai mím môi, tay nắm chặt chăn, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?