Như nhận ra có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, người con trai bên tòa nhà đối diện kia bỗng nhiên ngưng lại động tác đang làm, đi thẳng về phía cửa sổ "cạch" một tiếng mở ra nhìn một vòng xung quanh.
Thư Di Giai ngồi bẹp dưới đất, lưng dựa vào lan can, tay bụm miệng, tim đập nhanh hoảng loạn đến mức đỏ bừng cả mặt. Cô… cô vừa làm gì a? Sao lại có thể rình trộm phòng người khác như vậy, đúng là vô sỉ mà!!!
Đến tận khi phía đối diện lần nữa "lạch cạch" vang lên tiếng đóng cửa, cô mới có thể thả lỏng được cơ thể lấy lại bình tĩnh thở hắt ra một hơi, chậm rãi xoay người chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn về phía cửa sổ bên kia.
"Thật may, không có nhìn thấy mình." Thư Di Giai vừa lẩm bẩm vừa vỗ vỗ ngực, sau đó nhanh chóng cúi thấp người yên lặng quay trở lại phòng.
…
Sáng hôm sau, vẫn như cũ Thư Di Giai vừa tỉnh giấc cục bột nhỏ Tiểu Thiên đã là người đầu tiên chạy đến vui vẻ nở nụ cười chào hỏi cô.
"Cô Tiểu Giai, chào buổi sáng! Chú Hạc Hiên bảo rằng sau này cô sẽ là người dạy cháu học, có phải là thật hay không?" Cậu nhóc nhỏ hai mắt lấp lánh nắm lấy tay cô lắc lắc chờ đợi câu trả lời.
Thư Di Giai nhìn thấy khuôn mặt bán manh của nhóc con liền nhịn không được phì cười một tiếng, hạ chân ngồi xổm xuống: "Đúng vậy, Tiểu Thiên có thích hay không."
"Rất rất thích." Nhóc con vui sướng đến mức giang hai tay ôm chầm lấy cổ cô.
"Sao Tiểu Thiên lại đến đây sớm như vậy? Đã ăn gì hay chưa?" Thư Di Giai vừa nói vừa xoa xoa đầu của nhóc con.
"Vẫn chưa ạ, cháu đến dẫn cô Tiểu Giai cùng đi, vì chú Hạc Hiên bảo cô rất ngốc đi một mình sẽ lạc đường."
Thư Di Giai: "..."
"Cô Tiểu Giai, chúng ta đi thôi." Tiểu Thiên vui vẻ nắm tay cô, nhảy chân sáo đi về phía nhà ăn.
Thời điểm hai người đến được nhà ăn, bên trong đã vô cùng đông đúc, Tiểu Thiên quen đường quen lối dẫn cô đi về phía bàn lớn ở phía trên cùng trong góc họi họp cùng baba nhà mình.
"Chào buổi sáng, Tiểu Giai." Vừa nhìn thấy cô đến Tống Khải Trạch đã nở nụ cười chào hỏi, anh còn chủ động kéo ghế ở bên cạnh mình cho cô.
"Chào buổi sáng, anh Khải Trạch." Thư Di Giai nhìn thấy động tác của anh trong lòng liền vui vẻ, tươi cười trả lời. Sau đó cũng không quên chào hỏi mọi người bên cạnh.
Khác với buổi tiệc ồn ào tối qua, lần ăn uống này mọi người trong nhà ăn đều ăn rất nghiêm túc, chỉ đúng duy nhất một động tác cúi đầu ăn.
Cho đến khi tất cả người trên bàn đã dùng xong phần của mình, Hạo Bách mới mở miệng nói chuyện. "Đội ngũ căn cứ của cậu, có tiếp tục đi cùng với căn cứ Bạch Hổ hay không?"
Thư Di Giai nghe thấy vấn đề Hạo Bách hỏi, cũng không tránh khỏi việc len lén nhỉnh lỗ tai chú ý lắng nghe.
"Tôi nghĩ vẫn là đi cùng nhau đi, anh đã nhận được tin tức về vị trí mới của bọn họ rồi sao?" Tống Khải Trạch vừa nói vừa rót một cốc nước rồi đặt ở trước mặt Thư Di Giai.
Hạo Bách liếc nhìn động tác của anh, hừ mũi một cái. "Tôi vừa nhận được lúc sáng sớm… Cậu đấy kiềm chế lại một chút đi không cần phải lộ liễu như vậy đâu, không phải hình mẫu của tôi, cho nên anh đây cũng không có ý định tranh giành với cậu."
"Căn cứ này cũng không phải chỉ có một mình anh." Dứt lời, Tống Khải Trạch liền nhìn về phía Tiểu Thiên ở đối diện cười nói: "Tiểu Thiên à, sau khi ăn xong con giúp ba Tống dẫn cô Tiểu Giai đi thăm quan căn cứ có được không?"
Nhóc con còn đang cặm cụi ăn, nghe thấy anh gọi chớp chớp mắt suy nghĩ một lúc liền nhanh chóng gật gật cái đầu nhỏ. "Vâng ạ!"
"Cảm ơn con nhé." Tống Khải Trạch vươn tay xoa đầu nhỏ của Tiểu Thiên một cái, sau đó nghiêng đầu mỉm cười nói nhỏ với Thư Di Giai bên cạnh mình. "Em chờ Tiểu Thiên ăn xong rồi đi dạo với thằng bé nhé, có gì không hiểu hoặc không nhớ thì cứ hỏi, trẻ con rất nhiệt tình sẽ không thắc mắc vì sao em hỏi đâu."
Thư Di Giai khuôn mặt ngạc nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, thì ra anh vẫn luôn nhớ lời cô bịa ra vào tối hôm qua! Cô cứ nghĩ anh im lặng vì không muốn quan tâm, lại không nghĩ rằng anh chỉ là đang tìm cách giúp cô mà không làm cô ngại ngùng.
"Cảm ơn anh…"
"Là chuyện anh nên làm, xong công việc anh sẽ đến tìm em, ngoan nhé!" Nói xong, cũng không đợi cô trả lời Tống Khải Trạch đã đẩy ghế đứng dậy thu dọn chén, dĩa của mình và cả của cô cầm lên rồi nói với Hạo Bách cùng mấy người chung bàn. "Đi thôi, chúng ta đến phòng họp bàn bạc chi tiết."
Nhìn bóng lưng của đám người vừa rời đi, Thư Di Giai cảm thấy lòng ngực mình giống như vừa có một dòng nước ấm áp vô tình chảy qua nơi trái tim của cô "thình thịch, thình thịch, thình thịch."