Khu tập luyện căn cứ Bạch Hổ:
"Cố lên, cố lên!"
"Anh Hạo cố lên!"
"Hạc Hiên cố lên!"
Hôm nay, trên sân tập của căn cứ Bạch Hổ đặc biệt vô cùng náo nhiệt hơn mọi ngày, người người chen chúc nhau chỉ để cùng một mục đích, được đến gần hơn bên cạnh lôi đài của sân tập.
Thủ lĩnh khu căn cứ Bạch Hổ - Hạo Bách trước nay luôn được mệnh danh là "Ông vua lôi đài" danh tiếng vang xa, chiến đấu ở bất kỳ khu căn cứ nào cũng luôn giành được thắng lợi chưa lần nào bị bại trận khi giáp lá cà.
Thế mà giờ đây trên lôi đài, đã trôi qua rất lâu rồi Hạo Bách vẫn chưa phân được thắng bại với Hạc Hiên, hai người thế mà lại ngang tài ngang sức không ai chịu thua ai.
"Thằng nhóc thối, không tệ a! Một thời gian không đấu với nhau, hiện tại sức chiến đấu cũng đáng sợ rồi đấy." Hạo Bách tay cầm rìu chém đến, ánh mắt tán thưởng nhìn vào Hạc Hiên.
Hạc Hiên nhanh nhẹn né tránh, lách người sang một bên ý đồ muốn vòng về phía sau lưng Hạo Bách tấn công. "Là nhờ anh Hạo chỉ bảo."
Cái danh "Ông vua lôi đài" của Hạo Bách cũng không phải là cái thùng rỗng, vừa nhìn thấy Hạc Hiên di chuyển anh đã rất nhanh nhìn ra ý đồ của cậu nhanh chóng xoay người đưa khiên chống đỡ.
"Chậc, chậc, đến cả chiêu dương đông kích tây này cũng đã học được rồi. Xem ra phải xuất hết toàn lực để đấu với cậu thôi, không thể như trước đây chỉ dùng bảy phần sức nữa rồi."
Dứt lời, động tác của Hạo Bách thật sự đã nhanh và mạnh hơn rất nhiều, liên tục xuất chiêu không ngừng. Người bên dưới lôi đài cũng đều căng thẳng theo từng động tác của anh, gần như nín thở mà quan sát.
"Anh Tống, anh đoán thử xem ai sẽ thắng?" Tam Mộc ở phía dưới đứng bên cạnh Tống Khải Trạch lên tiếng hỏi.
"Hửm? Nếu tôi nói là Hạo Hiên cậu có tin hay không?" Tống Khải Trạch mắt vẫn luôn hướng về lôi đài, cất giọng bình thản trả lời.
"Làm sao có thể!" Tam Mộc mắt trợn to ngạc nhiên nâng cao giọng.
"Haha… Không phải trong lòng cậu đã có sẵn đáp án rồi hay sao, còn hỏi tôi làm gì? Đùa cậu một chút thôi, nhanh thôi sắp kết thúc rồi." Tống Khải Trạch bỗng cất giọng cười, vừa nói vừa quay sang nhìn Tam Mộc vỗ vỗ vai cậu mấy cái.
Đúng như lời Tống Khải Trạch đã nói, chỉ gần một phút sau đao trên tay của Hạc Hiên thật sự đã bị Hạo Bách đánh bay đến văng ra khỏi lôi đài, cắm thẳng xuống mặt đất.
"U Woahhh! Anh Hạo vô địch, anh Hạo bách thắng! ! !"
Trận đấu vừa kết thúc, bên dưới đài ngay lập tức là một trận la hét, vang vọng khắp cả căn cứ Bạch Hổ.
Anh Hạo bước lên mấy bước, nắm tay lại cụng vào vai Hạc Hiên một cái cười to mấy tiếng: "Khá lắm, lâu lắm rồi anh đây mới được đánh một trận thoải mái như vậy."
"Hôm nay múa rìu qua mắt thợ, để anh Hạo chê cười rồi." Hạc Hiên cũng nở lên một nụ cười, tay xoa xoa sau cổ nói.
"Khiêm tốn rồi, đi thôi, đi ăn!" Hạo Bách vỗ vai cậu mấy cái, sau đó hướng về phía lôi đài rống lớn. "Hôm nay nói nhà ăn quay cừu nướng, tất cả anh em hai hôm nay vất vả rồi."
"Không vất vả! Cảm ơn anh Hạo!" Người bên dưới đồng loạt nói to.
…
Nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên ngoài Thư Di Giai thật sự cũng tò mò muốn đi nhìn xem, nhưng lại nhìn về phía điện thoại vẫn còn nhiều mục thông tin mới cô còn chưa có tiếp nhận xong, chỉ đành ngậm ngùi đè nén sự tò mò xuống sâu trong lòng tiếp tục trao đổi với hình ảnh 3D của tiểu nhân miêu.
"AA, thông báo vừa rồi có nói tôi vừa nhận được một mảnh cốt truyện có phải hay không?"
"Đúng vậy, người chơi hiện tại có muốn tiếp nhận phần cốt truyện này luôn không?" Tiểu nhân miêu gật cái đầu nhỏ hỏi cô.
"Tiếp nhận..."
Thư Di Giai còn chưa kịp trả lời xong, đã nhìn thấy điện thoại lóe lên một luồng sáng trắng, chói đến mức cô không thể mở nổi mắt mà nhìn. Cho đến khi luồng sáng đã biến mất cô lần nữa mở mắt ra, bốn phía xung quanh đã không còn là căn phòng ở căn cứ Bạch Hổ nữa mà đã trở thành một phòng ý nghiệm xa lạ.
"Mẫu thí nghiệm NLM.23M26L6 chuẩn bị được tiêm vào cơ thể người tình nguyện, mọi người nhanh chóng tập trung quan sát."
Một người mặc áo blouse trắng đột ngột xuất hiện tay cầm máy phân tích bước xuyên qua người cô, đi đến từng bàn tập họp mọi người.
Nhìn người nọ xuyên thẳng qua người mình, Thư Di Giai kinh ngạc đến mở to mắt há hốc miệng không nói nên lời. Đây… Đây là chuyện gì đang xảy ra?
"Người chơi hiện tại đang ở trong ảo cảnh của cốt truyện, tất cả người và vật ở đây đều là ảo ảnh." Giọng AA bỗng vang lên văng vẳng bên tai cô, nhưng cô tìm kiếm khắp nơi một vòng cũng không nhìn thấy được điện thoại đang ở đâu.
"AA cô đang ở đâu."
"Tôi vẫn đang ở bên cạnh cô, chỉ là mắt cô đang tiếp nhận hình ảnh của ảo cảnh nên không thể nhìn thấy tôi mà thôi."
Nghe thấy câu trả lời của AA, Thư Di Giai cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại, thả lỏng cơ thể tiếp tục quan sát diễn biến ở trước mắt.