Sau khi nhận được thông báo, tất cả người ở trong phòng thí nghiệm đều ngay lập tức buông bỏ công việc trong tay, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa đến phòng kính quan sát. Cho nên hiện tại trước mắt cô ảo cảnh cũng đã chuyển sang một căn phòng khác, phòng quan sát nơi mọi người đang tập trung.
Xung quanh phòng kính tập trung rất đông người, ai ai cũng đều đang hướng mắt về phía cái giường đang được đặt ở trung tâm phòng kính với đủ loại cảm xúc, hy vọng, mong chờ, lo lắng,...
Cửa phòng kính sau một lúc lâu cuối cùng cũng được mở ra, sáu người mặc đồ bảo hộ chống khuẩn toàn thân không phân biệt được nam nữ tiến vào, theo sau còn có một khay bay chứa mấy ống tiêm với chất lỏng màu đỏ chói.
Đầu tiên, họ kiểm tra thông số tình trạng sức khỏe của người tình nguyện qua màn hình lớn bên trái được treo trên đầu giường. Sau đó, bắt đầu đưa ống kim rút lấy chất lỏng màu đỏ trong lọ dung dịch thí nghiệm rồi từ từ tiêm vào trong cơ thể người trên giường, một mũi ở bắp tay trái, lại một mũi ở bắp tay phải.
Màn hình bên phải vốn đang chiếu hình ảnh cấu trúc gen bình thường của người nọ cũng theo đó mà chậm rãi biến hóa.
1 giây, 2 giây, 3 giây, trôi qua người trên giường vẫn không có xảy ra bất kỳ tình trạng bất thường nào, chỉ có nhiệt độ cơ thể nóng hơn một chút so với ban đầu nhưng rất nhanh cũng đã biết mất.
Tuy chỉ là ảo ảnh nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy rõ được người xung quanh gần như đều đang vui mừng, họ lẩm bẩm đếm từng giây ở trong miệng cho đến khi tròn 100, không biết là giọng của ai vang lên đầu tiên nhưng chỉ mới nghe thấy từ "Thành công, thành công rồi!" tất cả mọi người bỗng chốc đều vỡ òa.
Nhưng Thư Di Giai còn chưa kịp cảm nhận được sự vui mừng đó, trước mắt lần nữa đã biến đổi sang hình ảnh khác.
Lần này là phòng hồi sức, người đang nằm ở giữa phi thuyền hồi sức chính là người tình nguyện vừa rồi ở trong phòng kính. Lồng hồi sức vừa vang lên tiếng thông báo "bíp, bíp" hai người mặc áo blouse đã nhanh chóng tiến đến mở cửa phi thuyền đỡ lấy người nằm bên trong.
"Một tuần nay anh cảm thấy thế nào rồi?" Người mặc áo blouse thấp hơn lên tiếng hỏi.
"Tôi có thể thấy rõ cơ thể của mình thật sự đã khỏe mạnh hơn trước đây rất nhiều, thậm chí còn có thể một mình nâng cả cái giường trong phòng lên cao, chỉ là không biết vì sao vẫn luôn cảm thấy đói bụng, nhưng miệng lại không cảm nhận được vị giác cái gì cũng không muốn ăn. Lâu lâu còn cảm thấy đờ đẫn, vừa chớp mắt liền không nhớ được mình muốn làm gì." Người tình nguyện kể lại tất cả những triệu chứng mà mình đã gặp phải, sau khi tiêm chất lỏng màu đỏ vào trong cơ thể.
"Được rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ báo cáo lại với bên trên. Giờ thì tôi sẽ dẫn anh đi đo lường thử sức mạnh tối đa có thể đạt được sau khi biến đổi gen, theo tôi." Người áo blouse thấp hơn nói xong liền mang theo người tình nguyện rời đi, để lại người áo blouse cao gầy vẫn luôn ghi chép.
Sau khi nét bút cuối cùng được dừng lại, cảnh tượng cũng ngay lập tức được chuyển ngang, lần này ảo cảnh vừa chuyển đổi cô liền đã nhìn thấy được một màn vô cùng rùng rợn, máu me. Người thí nghiệm vừa rồi ở phòng hồi sức vẫn còn rất bình thường, hiện tại hai mắt đã trắng dã còn man rợ đến mức xé đi cánh tay của người áo blouse thấp đang nằm bất động trên vũng máu.
Người ở bên ngoài phòng đo lường ai ai sắc mặt cũng tái méc, hoảng loạn nhìn vào cảnh tượng ở bên trong không tin vào mắt mình.
Sau đó, chỉ thấy một đám người mặc áo vest đen tiến vào nâng súng điện từ bốn phía bắn vào người tình nguyện, rồi lôi anh ra khỏi bên ngoài cũng không ai biết là đi về đâu.
Ảo cảnh đến đây thì bỗng dưng chớp nháy liên tục, lấp lóe không thể nghe thấy hay nhìn rõ gì nữa. Hình ảnh cuối cùng mà Thư Di Giai nhìn thấy được chính là phòng thí nghiệm đã bị niêm phong, một bóng người lén lút từ phía nắp ống cống ngầm bên hông phòng thí nghiệm chui lên, trên tay còn mang theo một cái vali lẫn vào trong đêm tối biến mất.
…
"Cốc, cốc, cốc"
"Tiểu Giai."
"..."
"Tiểu Giai, em vẫn chưa tỉnh à?"
"..."
Nhìn vào cánh cửa vẫn luôn im lặng trước mắt, Tống Khải Trạch bất chợt âm trầm như đang suy nghĩ gì đó, sau đó xoay người rời đi.
Nhưng anh chỉ vừa bước mới bước được mấy bước, cửa sau lưng đã "kẽo kẹt" mở ra.
"Anh Khải Trạch."
Tống Khải Trạch nghe thấy âm thanh liền ngay lập tức quay đầu lại, đập vào mắt chính là bóng dáng nhỏ nhắn của Thư Di Giai đang nép sau cánh cửa nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, không biết vì sao lúc này anh lại cảm thấy lồng ngực mình hình như có gì đó rất lạ, trái tim của anh giống như bị lệch đi một nhịp so với bình thường...