"Cô Tiểu Giai! cô Tiểu Giai! Cô nhìn bên này này! Đây là cổng Bắc, bên cạnh kia chính là khu kiểm tra kết hợp khu y tế của phía bắc căn cứ. Còn ở kia…"
Nhìn cục bột nhỏ ngồi bên cạnh nắm lấy tay mình, hết chỉ bên này lại giới thiệu tới bên kia để hoàn thành nhiệm mà Tống Khải Trạch đã giao, đáng yêu đến mức Thư Di Giai không thể ngừng mỉm cười, cứ nhóc con chỉ một thứ gì đó là cô lại ngay lập tức phối hợp gật gù rồi tỏ ra trầm trồ, làm nhóc con vui đến mức cười híp cả mắt suốt trên đoạn đường đi.
Ở đây quả thật rất rộng, xe điện đã chạy hơn nửa giờ vẫn chưa đi được một phần ba khu căn cứ.
Theo như những thông tin mà cô đã đọc trên bảng điện tử tối qua khu trung tâm nơi đặt trụ sở căn cứ Bạch Hổ cô đang ở chứa hơn 30.000 người, nếu tính tổng cả các chi xung quanh số người sống sót thuộc căn cứ Bạch Hổ hiện tại đã lên đến hơn 500.000 ngàn người. Đây là căn cứ có số lượng người sống sót cao nhất trong bốn căn cứ và cũng là nơi có cơ sở vật chất phát triển nhất.
Căn cứ Bạch Hổ là khu căn cứ quản lý hướng Bắc, khí hậu hai mùa gần như rõ rệt nóng và rất nóng.
Thảm thực vật cùng động vật đều thuộc chủng loại có thể chịu đựng được cái nắng chói chang, hấp thụ ít nước, có thể sống khỏe mạnh, tự phát triển trong môi trường khô hạn và đặt biệt tất cả đều được hình thành từ sinh sản vô tính, chỉ từ một cá thể được phân chia hình thành nên nhiều cá thể. Vì vậy nguồn lương thực của căn cứ Bạch Hổ mặc dù không quá dư giả, nhưng vẫn luôn trong tình trạng đủ cung cấp cho người sống sót không còn xảy ra tình trạng đói kém trong ba năm xuất hiện biến dị đến nay.
Cây xanh được trồng trải dọc theo thành lũy, cứ cách khoảng mười mét lại có một cây, tất cả đều là cây ăn quả đã được đột biến. Còn khu gia súc, chính là nơi xen kẽ nhiều nhà vòm to nhỏ khác nhau mà hôm qua cô đã đi lạc vào.
Xe điện mặt dù có mái che và quạt thoáng khí, nhưng nếu ngồi quá lâu thì thật sự vẫn cảm thấy rất khó chịu vì oi bức. Thư Di Giai nhàm chán nhìn cảnh vật lướt qua cửa sổ, cho đến khi nghe thấy mấy tiếng súng nổ liên tục cô mới giật mình mà bừng tỉnh ôm chặt lấy Tiểu Thiên cảnh giác.
"Tiểu Thiên, cẩn thận, có tiếng súng nổ!"
"Là tiếng súng ở khu luyện tập đấy ạ, chính là ở phía trước." Tiểu Thiên từ trong lòng cô đưa cái tay nhỏ chỉ chỉ.
"Khu luyện tập?" Thư Di Giai vừa nghe thấy hai mắt liền sáng ngời. "Có thể vào bên trong hay không?"
Nhóc con nhìn cô cười hì hì mấy tiếng: "Chỉ cần cô Tiểu Giai thích thì tất cả đều được!" Sau đó, nhìn lên ghế lái phía trên nũng nịu. "Chú Tam Mộc, chúng ta ghé vào khu luyện tập một chút nhé!"
Tam Mộc qua kính chiếu hậu nhìn thấy hai đôi mắt cún con, lời từ chối vừa chuẩn bị ra khỏi miệng đã lập tức tiêu tan, bẻ tay lái trực tiếp đi thẳng đến cổng khu luyện tập.
Vừa ra khỏi xe Thư Di Giai đã nhịn không được tiến lên mấy bước nhìn qua hàng rào sắt cao trước cổng, cục bột nhỏ Tiểu Thiên nhìn thấy hành động của cô cũng bắt chước nhón chân nhìn qua hàng rào.
Tam Mộc vừa báo cáo thân phận với người trực cổng xong, liền thấy được hình một lớn, một nhỏ cùng nhau chăm chú nhìn vào bên trong cũng bước đến bên cạnh khó hiểu nhìn vào khu luyện tập.
"Hai người đang nhìn cái gì thế?"
Thư Di Giai nghe thấy giọng của Tam Mộc ở bên cạnh vang lên liền bừng tỉnh, nhìn anh gượng cười.
"Không có gì, chỉ là lần đầu được thấy nhiều người luyện tập bài bản đến vậy cho nên có chút ngẩn người."
"Cháu nhìn thấy cô Tiểu Giai nhìn vào trong rất chăm chú, cho nên cháu cũng nhìn theo xem." Tiểu Thiên tươi cười tiếp lời cô.
"Tôi đã ghi danh xin phép vào xong rồi, đi thôi chúng ta vào bên trong, vào đấy cho hai người tha hồ nhìn." Tam Mộc nói xong nhanh chóng nâng bước, dẫn đầu đi vào bên trong trong khu luyện tập.
Thời điểm nhóm người Thư Di Giai vừa mới bước qua cổng, đã thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn tới, đầu tiên nhìn thấy Tam Mộc liền khẽ gật đầu một cái như chào hỏi, kế tiếp nhìn thấy cục bột nhỏ Tiểu Thiên đi phía sau liền mỉm cười còn đưa tay vẫy vẫy chào nhóc con, cuối cùng nhìn thấy Thư Di Giai khuôn mặt liền ngay lập tức đều giống nhau hiện lên sự bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào cô, thậm chí còn có mấy người không ngại chạy đến bên cạnh chào hỏi làm quen.
Ban đầu, nghe đến mấy từ khu luyện tập Thư Di Giai chỉ muốn đến nhìn để xem quan sát học tập thêm kinh nghiệm chiến đấu với zombie, chưa bao giờ cô nghĩ đến việc mình vừa bước vào đã trở thành đối tượng thu hút nhiều ánh nhìn đến như vậy. Chỉ mới đi được có một đoạn nhỏ thôi, mà cô đã phải mỉm cười chào liên tục, nhiều đến mức muốn cứng đơ cả mặt.
"Mọi người cứ quay trở về tập luyện đi ạ, có gì cần giúp em sẽ hỏi sau."
"Vâng cảm ơn anh, hiện tại em không cần đâu ạ."
"..."
Cả khu luyện tập phút chốc đã không còn yên lặng, ngoài tiếng va chạm vũ khí với nhau như trước đây, hôm này còn có luồng lách thêm sự nhiệt tình của mấy người trong sân tập và lời từ từ chối liên tục vang lên từ miệng Thư Di Giai.
Cho đến khi cô đến được dãy phòng nghỉ ngơi trong sân tập, xung quanh mới dần có ít người tiến đến nữa, nhưng ánh mắt nhìn chăm chăm cô vẫn như cũ không buông lảng.
"Chú Hạc Hiên." Vừa đẩy cửa vào Tiểu Thiên đã vui vẻ gọi to, chạy thẳng về phía người con trai đang ngồi ở bàn làm việc trong góc phòng bên trái.
Hạc Hiên nghe thấy tiếng gọi rất nhanh đã xoay ghế, dang tay ôm lấy Tiểu Thiên. Sau đó nhìn thấy Thư Di Giai từ ở phía sau tiến đến, anh cũng có chút hơi ngạc nhiên cất giọng hỏi.
"Sao lại đến đây?"
"Vì cô Tiểu Giai chưa bao giờ nhìn thấu khu tập luyện nào, cho nên cháu đã nói chú Tam Mộc dẫn cô đi thẳng đến đây." Tiểu Thiên nhanh miệng trả lời, cứu lấy Thư Di Giai ra khỏi một vòng thua khó nhằn.
Hạc Hiên xoa xoa đầu Tiểu Thiên xong lại nhìn về phía cô tiếp tục hỏi: "Đã nhận biết khu tập luyện rồi chưa?"
"Đã nhận biết." Sau đó ngưng một lúc cô lại nói tiếp. "Tôi… tôi có thể ở đây luyện tập hay không?"
"Được, cứ tự nhiên."
Thư Di Giai vốn cho rằng anh sẽ từ chối, trong đầu cũng đã tự nghĩ ra rất nhiều lý do để xin phép, lại không nghĩ tới anh sẽ có thể đáp ứng nhanh như vậy.
"Cảm ơn." Cô cúi đầu nói cảm ơn một tiếng, tính toán xoay người bước ra bên ngoài luyện tập nhưng đột nhiên lại nhớ đến ánh mắt của mọi người xung quanh liền chậm bước, quay lại vị trí cũ nhìn chằm chằm Hạc Hiên.
Nhìn thấy cô đã đi được một đoạn bỗng dưng lại trở lại, Hạc Hiên không nhịn được khó hiểu ngẩng đầu. "Còn chuyện gì à?"
Thư Di Giai nhìn anh chớp chớp mắt mấy cái, mỉm cười nhỏ giọng.
"Anh có thể giúp tôi nói với mọi người rằng đừng đến hỏi tôi "có cần giúp đỡ gì không?" Nữa được không?
Tôi đã nói rất nhiều nhưng mọi người vẫn cứ liên tục đến, tôi… Tôi hơi sợ."
"Chờ tôi một lúc."
Hạc Hiên nói xong đã lập tức sải chân ra khỏi dãy nhà nghỉ, đi về phía trung tâm khu luyện tập. Nhưng không tới mười phút anh đã quay trở lại, trong tay còn cầm về thêm một cái áo chống đạn đưa cho cô.
"Cảm ơn anh." Thư Di Giai nhận lấy, nhưng cũng không khỏi tò mò mở miệng. "Chuyện kìa…"
"Cô cứ ra tập bình thường, ở gần đây một chút sẽ không còn ai đến làm phiền cô nữa đâu."
"Thật sao, cảm ơn anh, anh đã nói như thế nào mà mọi người lại nghe theo thế? Lúc nãy tôi nói rất nhiều, bọn họ vẫn đều vờ như không nghe thấy."
"Tôi báo cáo với phòng quản lý xem lại máy theo dõi, ai rời khỏi vị trí tập phạt chép chữ một trăm lần."
Thư Di Giai: "..." Quá thâm độc a!!!